Chương 1271
Nếu không phải phòng VỊP này rất lớn thì chắc cahwns sẽ không chứa nổi tưng đây người.
Thấy cảnh này thì mấy người Nam Phương Minh Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây là, xảy ra chuyện gì thế này? Khách nào đến vậy? Nhìn khung cảnh này,không phải là nhân vật lớn nào đến đó chứ? “Bịch bịch bịch!”
Mấy trục người xếp một hàng dài từ cửa vào trong, chia thành hai nhóm nam đứng bên trái nữ đứng bên phải.
“Cá người…”
Nam Phương Minh Nguyệt muốn hỏi, nhưng cô ta không biết hỏi như thế nào.
Mà mấy chục nhân viên đang đứng bên cửa căn bản không để ý đến Nam Phương Minh Nguyệt.
Sau đó, mọi người đồng loạt khom người cúi đầu, rất cung kính đồng thanh hô: “Mời anh Phong vào!”
“Việc này…’ Kể cả Nam Phương Minh Nghị là người trầm ổn thì bây giờ ông ta cũng không nhịn được hơi nheo mắt.
Một đội hình lớn như vậy, ngay cả Nam Phương An Khang cũng chưa chắc làm được như thế.
Tất nhiên có mấy chục người xếp hàng như này thì không khó.
Cái khó khăn là anh được nhiều nhân viên quán bar Ngọa Long cung kính chào đón như vậy, chắc chắn không đơn giản! Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của quản lý Trương thì Cao Phong đi vào phòng VIP.
Ánh mắt anh lãnh đạm, dáng đi không có khí chất gì cả, thậm chí còn có dáng vẻ lười biếng.
Nhưng những nhân viên cung kính cúi đầu chào xung quanh đã làm khí tràng cưa Cao Phong trở lên mạnh mẽ.
Không ai dám làm ngơ anh.
“Cao Phong!”
Nam Phương Minh Nguyệt gọi một tiếng.
Cô ta không bao giờ nghĩ tới Cao Phong vào đay bằng cách này.
Tất cả các nhân viên trong quán bar Ngọa Long ddeuf chào đón Cao phong đến đây? Đây là, việc này đại biểu cho cái gì? Nó có nghĩa là Cao Phong có địa vị rất cao owe quán bar Ngọa Long.
“Cậu Phong, cậu đã đến rồi.”
Nam Phương Minh Nghị híp mắt lại sau đó ông ta cười nhẹ một cái.
Nếu nhìn kĩ ánh mắt ông ta thì có thể thấy ông ta đang suy nghĩ.
“Ông cụ Nghị chuẩn bị tiệc ở chỗ này, nếu tôi không đến, thì chẳng phải không coi trọng ý tốt của ông cụ Nghị?”
Cao Phong trả lại ông cụ Nghị một nụ cười nhạt, anh nói đúng mực.
“Ha ha, Câu Phong thật sự là người giữ lời hứa, mời cậu!”
Nam Phương Minh Nghị cởi mở cười một tiếng.
“Ông cụ Nghị khách sao rồi, mời ông!”
Sau khi nói xong câu này thì hai người ddeuf ngôi xuống, giống như bọn họ đang ngồi ngang hàng với nhau.
Mà Nam Phương Minh Nguyệt định nói cái gì đó nhưng cô ta phát hiện mình không thể nào chen vào được cuộc nói chuyện này.
Đợi sau khi hai người Cao Phong ngồi xuống thì Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương An Khang cũng từ từ ngồi xuống.
“Anh Phong, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin đi ra ngoài trước.”
Quản lý Trương cung kính nói.
“Ừ””
Cao Phong gật đầu, sau đó xua tay một cái.
Quản lý Trương đến đây cũng nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh mọi người đã đi ra khỏi phòng VỊP.
Bây giờ bên trong phòng VỊP chỉ còn ba người Nam Phương Minh Nguyệt và Cao Phong.
Phía sau ông cụ Nghị, có một người đàn ông trung niên đứng lặng lẽ như một tòa tháp sắt, trên mặt ông ta không hiện nên biểu cảm nào cả.
Cao Phong nhìn qua người đàn ông trung niên này một cái thì hiểu ra.
Người đàn ông trung niên này không đơn giản.
Hơi thở của ông ta ở bên trong, nó ẩn đi mà không phát ra ngoài, ông ta giữ một khoảng cách cực kì chính xác với Nam Phương Minh Nghị.
Nếu có gì uy hiếp đến Nam Phương Minh Nghị thì sẽ bị ông ta ngăn lại đầu tiên.
Mà sự chuyên nghiệp này còn mạnh hơn rất nhiều với những vệ sĩ đang đứng bên ngoài.
Hơn nữa chắc chắn người đàn ông trung niên này là người luyện võ.