RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2464

Các hành khách phía sau kinh hãi nhìn về phía này.

Hóa ra mấy trăm người này đến để đón thanh niên này, chú không phải là người đàn ông trung niên có vẻ ngoài béo múp kia!

Mà lúc này Lý Văn Cử đứng bên cạnh Cao Phong bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.

Nụ cười bây giờ trên mặt ông ta còn xấu hơn cả khóc.

Nhưng mà không có ai chú ý đến ông ta cả.

Vì ông ta không có đủ tư cách đó.

Hồi đó Cao Phong bỏ quê hương và đến Nội Thành một mình.

Con đường phía trước đó anh không biết là gì, nhưng đằng sau anh có sự hy vọng của hàng trăm nhìn người.

Giống như những chuyện mà anh đã xảy ra chỉ diễn ra trong ngày hôm qua thôi.

Mà hôm nay Cao Phong làm đúng như mong muốn của mọi người, anh cho mọi người một câu trả lời làm mọi người rất hài lòng, tâm trạng này khiến cho những người ở đây không bình tĩnh được.

“Tôi đã trở về!”

Cao Phong giang hai cánh tay ra, đối mặt với mọi người, anh nhìn lên bầu trời của thành phố Hà Nội, nhẹ giọng nói.

“Cậu Phong!”

“Anh Phong!”

“Cậu Phong…”

Bây giờ có rất nhiều người đã rơi nước mắt.

Ngay sau đó Long Tuấn Hạo và những người khác chạy đến người anh như điên.

“Ha ha ha! Anh Phong đã về rồi! hay quá!”

“Tôi là người không có học thức nên tôi không biết nói câu gì hay cả! Đúng là không tốt mà!”

“Ngày vui của chúng ta đã đến rồi, ha ha ha!”

Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, với đám người Cao Kim Thành lập tức đỡ Cao Phong nên rồi tung anh lên không trung.

Sau đó mọi người cùng nhau bắt anh và ném nên không trung.

Lâm Vạn Quân, đám người Long Chí Minh tất nhiên sẽ không tham gia chuyện này, nhưng ánh mắt của bọn họ đều rất phấn khích và vui mừng.

Mặc dù mọi người không gặp anh một khoảng thời gian, nhưng Cao Phong và mọi người lại không có cảm giác xa lạ hay khoảng cách nào cả.

Cho dù trông hơi kỳ lạ nhưng mọi người vẫn nâng Cao Phong lên hết lần này đến lần khác.

“Bùm!”

Thân hình Long Tuấn Hạo cao lớn, anh ta lắc người một cái, tuy không phải là cố ý nhưng anh ta vẫn làm Lý Văn Cử trực tiếp đạp mạnh xuống đất.

Trước khi chia người vệ sĩ kéo ông ta lên thì càng ngày càng có nhiều người vây quanh, không thèm nhìn mà dẫm thẳng vào người Lý Văn Cử.

“Có người dưới chân, mấy anh em, có người dưới chân đừng dẫm đạp, á!”

Lý Văn Cử chưa kịp nói xong câu này thì đã bị người khác dùng chân dẫm lên miệng, ông ta đau đớn hét lên.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi, càng về sau càng có nhiều người dẫm lên, do bị đạp quá nhiều nên Lý Văn Cử không thể nào đứng dậy nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc