RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2568

Liễu Tông Trạch vòng vo một lúc lâu, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.

“Lái xe đi, để tôi xem bố mẹ cô ta đã.” Cao Phong không nhiều lời, cũng không định giải thích.

Dù Liễu Tông Trạch nghĩ thế nào, bây giờ Cao Phong không muốn đoán.

Tất cả những thứ này đều là ảo giác mà Cao Mỹ Lệ vẽ ra cho Liễu Tông Trạch mà thôi.

Mà Cao Phong chỉ cần đâm thủng lớp ảo giác này, tất cả sẽ trời quang mây tạnh, giải trừ hiểu lầm.

Cho nên bây giờ Cao Phong không cần tốn công giải thích cho anh ta quá nhiều.

Dù sao giải thích nhiều thế nào đi chăng nữa, Liễu Tông Trạch cũng không nghe.

Liễu Tông Trạch lái xe, bật nhạc DJ sôi động, chở Cao Phong phi thật nhanh, đi đến dưới tòa chung cư nhà Cao Mỹ Lệ.

Dọc theo con đường này, hai người thỉnh thoảng có nói chuyện, cứ như về lại khoảng thời gian chưa có lớp ngăn cách.

Không ai nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua.

“Anh Phong! Cha của Mỹ Lệ hơi nghiêm nghị, anh đừng chọc ông ta, lão già kia bướng lắm.”

“Người duy nhất tôi không giải quyết được là ông ấy, bằng không thì tôi và Mỹ Lệ đã sớm thành đôi rồi.” Liễu Tông Trạch cầm quà đã mua, đứng cạnh Cao Phong nói.

Cao Phong cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đi thôi, tôi giải quyết giúp cậu.”

“Cái gì? Anh giải quyết giúp tôi ư?” Liễu Tông Trạch sửng sốt, nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Ngày trước, cha mẹ của Tuyết Mai cũng cứng ngắc như vậy, không phải tôi cũng phải giải quyết sao!” Cao Phong khoanh tay bước lên, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

Liễu Tông Trạch chợt vỗ đùi: “Ái chà! Suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này, sớm biết thế thì tôi đã dẫn anh tới từ lâu rồi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới tận nhà Cao Mỹ Lệ.

“Kính koong kính koong!”

Sau lần bấm chuông của Liễu Tông Trạch, bên trong lập tức truyền đến một câu chào hỏi.

“Tông Trạch tới rồi!”

Cao Mỹ Lệ mở cửa, nhanh chóng tặng Liễu Tông Trạch một cái ôm, trên mặt là kinh hỉ cùng nụ cười ngọt ngào.

Cứ như đôi chim cu một năm rồi chưa gặp vậy.

Cao Phong nghiền ngẫm, đây chính là tiểu thư khuê các cao quý không gì sánh được mà Long Tuấn Hạo trước đây nói với mình sao?

Nhưng mà câu nói này cũng chỉ có thể ngẫm lại trong âm thầm mà thôi.

Hôm nay anh tới đây, tất nhiên không phải vì để ngăn cản Liễu Tông Trạch.

Nếu cứ cưỡng ép làm như vậy sẽ chỉ càng làm mối quan hệ giữa hai người xấu đi.

“Khụ khụ… Mỹ Lệ! Anh Phong cũng tới.” Liễu Tông Trạch nhỏ giọng nói.

“Hả?” Cao Mỹ Lệ đầu tiên là kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Cao Phong đứng ở cửa, sâu trong đáy mắt chợt lóe lên chút hoảng hốt.

Dù sao thì, cô ta là người rõ nhất mình đã nói xấu Cao Phong như thế nào.

“Anh Phong cũng tới à! Hai người mau mau vào nhà đi!”

“Chỉ là nhà em hơi nhỏ, hy vọng anh Phong không chê.” Sau khi Cao Mỹ Lệ kịp phản ứng lại đã vội vàng mời hai người vào nhà.

“Không sao.” Cao Phong cười gật đầu, sau đó đi với Liễu Tông Trạch vào bên trong.

Cao Mỹ Lệ rất chịu khó lấy dép lê cho hai người mang.

“Cái này… Đôi màu đen này là đôi vừa mới mua đấy! Ở chỗ này chỉ còn duy nhất một loại dép lê, hai người nhìn đi, sao mà mang vào chân đây?” Cao Mỹ Lệ nhỏ giọng hỏi ý hai người.

Liễu Tông Trạch nhìn đôi dép lê màu đen, anh ta lại nhớ tới mình nghe lén được đoạn đối thoại vào hôm qua, trong lòng càng cảm thấy ấm áp.

“Được hết!”

Cao Phong chủ động đi lên, lấy cặp dép duy nhất kia mang vào chân.

“Tông Trạch tới rồi? Người này là…”

Trên gương mặt của mẹ Cao Mỹ Lệ ẩn chứa tươi cười, bà đi ra nhìn thấy Cao Phong thì nhịn không được mà sững sờ.

Mà cha của Cao Mỹ Lệ thì vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ, mang mắt kính xem báo.

Trước mặt cha của Cao Mỹ Lệ, ngay cả thở mạnh mà Liễu Tông Trạch cũng không dám, cho nên khi mẹ của Cao Mỹ Lệ gặng hỏi thì anh ta cũng không kịp tỉnh táo lại.

“Mẹ đây là bạn của Tông Trạch, cũng là ông chủ của anh ấy, anh Phong.”

Bình luận

Truyện đang đọc