RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1149

“Uống công Đổng Thái Minh vẫn luôn tin tưởng anh như vậy.”

Nam Phương Minh Nguyệt bu môi nói.

“Đương nhiên tôi tin tưởng ánh mắt của mình, ba bộ đồ cổ này đều là hàng thật.”

Cao Phong chân thành nói.

“Vậy được thôi.

Nếu một trong số đồ vật này là hàng giả, anh sẽ phải thừa nhận rằng anh là một con lợn đất.

Như thế nào?”

Ngay lập tức, Nam Phương Minh Nguyệt nói, cô ta đánh cược có hơi chút thù hận.

Tại sao lần nào cũng là Nam Phương Minh Nguyệt tôi đây biến thành một con lợn chứ? Lần này, tôi phải để cho Cao Vũ nhà anh cũng thành lợn đi.

“Vậy nếu ba đồ vật này đều là hàng thật.”

Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.

“Vậy thì tôi sẽ thừa nhận rằng tôi là một con lợn.”

Nam Phương Minh Nguyệt trả lời không chút do dự.

Cô ta không tin răng cả ba đồ vật này đều là hàng thật.

Phải biết rằng hàng thật khó tìm hơn là hàng giả rất nhiều.

Ngay cả khi Cao Phong có khả năng phân biệt được hàng giả thì anh cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm là hàng thật.

Nếu anh thực sự có khả năng này, tại sao anh phải vì sáu mươi tỷ mà bán mạng để mua siêu xe đâu chứ? Ngẫu nhiên lấy mấy đồ vật đã kiếm được khoản tiền lớn rồi.

Vì vậy, Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ tin tưởng vào mức tiền cược lần này.

“Thật sao?”

Một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi Cao Phong. . Truyện Linh Dị

“Đúng vậy, thật hơn cả đinh ghim.”

Nam Phương Minh Nguyệt đáp ngay.

Cao Phong gật đầu, nói: “Cậu Minh, có thể đi lên kiểm tra chút.”

“Anh Vũ, anh đừng gọi tôi là cậu Minh, tôi không thể nào nhận nổi đâu.”

“Được rồi, tôi lên trên đó.”

Đổng Thái Minh nói, anh ta hít sâu một hơi rồi đứng lên.

Tay anh ta cầm theo ba bộ đồ vật đi vẽ phía trên bục thẩm định.

Khi Đổng Thái Minh bước lên trên bục, ánh mắt của mọi người ở dưới đều đồng loạt đổ dồn về trên người Đổng Thái Minh.

Mấy món đồ mà Dương Tuấn Minh đang có đều là những thứ mà Cao Phong không cần.

Cuối cùng, phát hiện ra cả bảy đồ vật đó đều là hàng giả.

Lúc này, ba đồ vật trong tay Đổng Thái Minh đều là Cao Phong bảo Đổng Thái Minh mua.

Liệu ba đồ vật này sẽ là hàng thật hay là hàng giả đây? Lúc này, trong lòng mỗi người đều vô cùng tò mò và mong đợi.

Đến tột cùng thì Cao Phong có phải là một bậc thầy về đồ cổ chân chính không? “Thầy Phong, thầy giúp tôi kiểm tra mấy món đồ này xem”

Đổng Thái Minh vừa khách khí nói vừa đưa khối ngọc âm dương ra.

“Đây chính là khối ngọc âm dương sao?”

Một ông già bên cạnh Trình Điểu Phong khẽ nói khi nhìn thấy khối ngọc âm dương này.

Những thứ như ngọc âm dương này không phải là hiếm.

Tuy nhiên, đồ vật này nhìn sơ qua cũng biết là không phải vật tầm thường.

Đổng Thái Minh hoàn toàn không biết gì về đồ cổ.

Anh ta mà nhìn đồ vật nào thấy không tốt thì đô vật đó chưa chắc đã tệ.

Trình Điểu Phong gật đầu, trên mặt ông ta không có nhiều ngạc nhiên.

Dù sao ông ta cũng đã làm trong ngành đồ cổ nhiều năm như vậy, không biết đã thẩm định được bao nhiêu đồ cổ rồi.

Về loại ngọc âm đương này, ông ta cũng đã kiểm định khoảng mười hai chiếc.

Trong lòng Đổng Thái Minh cảm thấy hơi lo lắng.

Anh ta đặt khối ngọc âm dương to cỡ lòng bàn tay xuống trước mặt ba thầy thẩm định.

Bình luận

Truyện đang đọc