Ngay cả mấy đường cong này cũng giống như một đứa nhỏ tùy ý vẽ bậy lên vậy, nhìn qua rất lộn xộn, không có trật tự gì đáng nói.
Cao Phong nghiên cứu thật lâu, vẫn không nhìn ra đây rốt cuộc là cái thứ gì.
Sau đó, Cao Phong vươn tay lấy thứ gì đó từ trong túi
Đó là một cái chìa khóa. áo.
Một chiếc chìa khóa tinh xảo nhỏ nhắn, nhìn không ra là được chế tạo từ chất liệu gì, mặt trên hiện lên màu vàng sáng bóng nhàn nhạt.
Cao Phong vốn cho là chìa khoá biệt thự tầng thứ chín của sơn trang Vân Lan kia cũng đã đủ phức tạp cao cấp.
Nhưng chuôi chìa khóa tinh xảo khéo léo này, còn tinh xảo phức tạp hơn biệt thự sơn trang Vân Lan không chỉ gấp hai.
Cao Phong nhẹ nhàng vươn tay, đặt chiếc chìa khóa nho nhỏ kia lên mảnh vải. Hai thứ này đặt chung với nhau, khẳng định cất giấu bí mật gì đó?
Nhưng mà, rốt cuộc là bí mật gì kia chứ? Cao Phong nhíu chặt mày, nghĩ mãi không ra.
Nếu vật này là do ông cụ Cao để lại, vậy thì nhất định ông ta muốn nói cho Cao Phong cái gì đó.
Còn cái chìa khóa này nữa, đến cùng là chìa khóa mở ra nơi nào?
Cao Phong cảm thấy, mình nhất định phải đi tới chỗ của cụ Cao để xem xét một phen.
Nhưng mà lấy thế cục hôm nay, Cao Phong muốn đi đến chỗ của Lục lão gia tử, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy! "Đây đến tột cùng là cái thứ gì?" Cao Phong vươn tay gõ lên mặt bàn, cau mày. "Cậu chủ Kình Thiên, ba vị trưởng lão bảo tôi gọi cậu qua đó!"
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng quát cực kỳ lớn tiếng.
Cao Phong phục hồi tinh thần, nhanh chóng cất hai thứ này vào túi áo, sửa sang lại quần áo một chút. "Hôm nay tôi hơi mệt một chút, ngày mai đi." Cao Phong dùng giọng điệu lạnh nhạt mà trả lời. "Kình Thiên cậu chủ, trưởng lão có hai câu bảo tôi nói lại với cậu, phải nói trực tiếp trước mặt cậu!" "Sau khi cậu nghe xong, rồi mới quyết định có đi hay không!"
Thật không ngờ, giọng nói ngoài cửa kia rất kiên trì, Cao Phong từ chối mà người nọ vẫn không muốn đi.
Cao Phong do dự một chút, sau đó thì gật đầu nói: "Vào đi!" "Vâng, cậu chủ Kình Thiên!"
Ngoài cửa vang lên tiếng đáp lại, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người đàn ông hình thể vạm vỡ, cất bước đi vào trong.
Sau khi vào thì anh ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Thậm chí Cao Phong còn không chịu quay đầu lại nhìn một cái, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà.
Người đàn ông kia nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, cũng tầm tuổi của Cao Kim Thành, mày kiếm mắt sáng ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
Trong ánh mắt tản ra một tia khí thế anh hào, lúc bước đến lại mang nề nếp nghiêm chỉnh như đã được huấn luyện. "Cạch cạch cạch!"
Giày lính quân dụng bước trên sàn nhà, phát ra tiếng động thật thanh thuỷ.
Sau khi người đàn ông kia tiến vào, anh ta cũng không vội nói chuyện. Mà lấy ra một dụng cụ tinh vi trước, chuyển động trong phòng một vòng, hình như đang kiểm tra cái gì đó.
Sau khi xác nhận không có bất cứ dị thường nào, người đàn ông kia mới đi về hướng Cao Phong một lần nữa.
Mà trong quá trình này, Cao Phong khẽ nhíu mày, cũng không nói gì. "Bich bich!"
Một giây kế tiếp, người đó đi đến vị trí cách trước người Cao Phong hai thước, ầm một tiếng quỳ hai đầu gối xuống mặt đất. "Cậu chủ Phong!" Người nọ kêu lên một tiếng.
Cao Phong hơi sững sờ, lúc này mới xoay người lại, nhíu mày nhìn về phía anh ta. "Thuộc hạ tên là Cao Quang Minh!" Người đàn ông kia thấy Cao Phong có chút nghi ngờ, vội vàng nói ra tên của bản thân.
Cao Phong lại sửng sốt, Cao Quang Minh?
Trước khi đến nhà họ Cao, Lưu Vạn Quân có từng nói với mình, người ở thể tin tưởng trăm phần trăm ở bên này, có hai người.
Một là Cao Tử Hàn, người còn lại chính là Cao Quang Minh.
Nhưng mà, Cao Phong cũng không biểu hiện ra bất cứ dị thường nào, anh im hơi lặng tiếng mà liếc nhìn Cao
Quang Minh một cái. "À, tôi chưa từng gặp anh bao giờ, tam trưởng lão bảo anh nói cái gì với tôi?" Cao Phong lạnh nhạt hỏi. "Cậu chủ Phong, đây chẳng qua là lí do thoái thác để che giấu tại mắt người khác! Tránh kẻ dòm ngó hoài nghi mà thôi." "Tôi đã kiểm tra đo lường trong căn phòng này rồi, không có thiết bị nghe lén gì đâu." Cao Quang Minh liên tục giải thích. "Anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu." Cao Phong vẫn mang biểu cảm rất lạnh nhạt.
Cao Quang Minh hạ giọng nói: "Cậu chủ Phong, tinh hoả!"
Nghe thấy lời ấy, Cao Phong chợt đứng dậy, vươn tay nâng Cao Quang Minh đứng lên. "Cực khổ rồi!" Cao Phong nghiêm túc nhìn vào Cao
Quang Minh. "Vì cậu chủ Phong, chết cũng không tiếc!" Cao Quang Minh cũng nghiêm trang trả lời. "Anh không nên tới gặp tôi vào lúc này" Cao Phong xoay người sang chỗ khác. Cao Quang Minh vội vàng nói: "Tôi đã làm xong tất cả các ngụy trang, cậu cứ yên tâm đi! Cậu có gì muốn biết, tôi nhất định trả lời hết không chút giấu diếm." "Hiện tại có bao nhiêu lực lượng?" Lúc này Cao Phong hỏi, anh tin tưởng Cao Quang Minh có thể hiểu được ý của mình.
Người có thể được ông Lâm nhìn trúng mà còn cực kỳ tin tưởng, tuyệt đối không phải dạng tầm thường. "Bỏ qua bọn họ Cao Kim Thành ở thành phố Hà Nội, bên này còn có một trăm tám mươi sáu người, trong đó có tám mươi người đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài" "Số lượng này chính là thuộc hạ của tôi, ông Lâm có sắp xếp thêm người nào nữa không thì tôi cũng không rõ lắm." Cao Quang Minh không chút do dự mà trả lời. "Ừ, anh đi đi, để tránh khiến người ta chú ý" Cao Phong thản nhiên xua tay.
Cao Quang Minh cũng biết chuyện này không phải việc nhỏ, lập tức vội vàng nói: "Cậu chủ Phong, nơi đây. Không nên ở lâu đâu! Cậu nhất định phải cẩn thận." "Chúng tôi chờ cậu chủ Phong gọi về!"
Nói xong lời này, Cao Quang Minh không có bất kỳ do dự nào, xoay người rời đi.
Cao Phong đứng thẳng tại chỗ không nói lời nào.
Cao Quang Minh nói, nơi đây không nên ở lâu, Cao Phong tự nhiên có thể hiểu được hàm ý của những lời này.
Nếu nói không khoa trương thì nhà họ Cao lúc này có rất nhiều người đều muốn anh phải chết
Tốt nhất là, chết ở bên ngoài mới tốt.
Chỉ có như vậy, những người đó mới có cơ hội tranh đoạt vị trí gia chủ, mới có thể lớn mạnh hơn nữa.
Cao Phong thân là dòng chính của nhà họ Cao, bẩm sinh đã có được ưu thế, lại là người thừa kế danh chánh ngôn thuận. Mà những kẻ dùm trăm phương ngàn kế kia, thủy chung cũng chỉ là chi thứ mà thôi.
Cao Phong không chết thì chung quy bọn chúng vẫn đứng ở bậc thấp hơn. Cho nên, Cao Phong cũng có thể đoán được một phần ý định của bọn chúng.
Nhưng mà, Cao Phong cũng không e ngại.
Ở trên hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao này, còn chưa có kẻ nào dám làm Cao Phong anh bỏ mình, mặc dù bọn chúng đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một khi Cao Phong gặp chuyện không may ở nơi này, vậy thì nhất định sẽ khiến cả nhà họ Cao tức giận.
Cao Phong trở về lần này, quả thật không chuẩn bị làm động tác gì lớn cả. Nhưng, cũng sẽ không như một kẻ trộm, chật vật rời đi nơi này.
Cao Phong anh, đứng ở nơi này chờ, người nào muốn gặp anh thì tự nhiên sẽ tới đây.
Thời gian một ngày đã trôi qua.
Những kẻ chờ đợi Cao Phong tiến đến thăm viếng, từ mặt trời mọc đợi cho tới mặt trời lặn, từ bình minh đợi đến bầu trời tối đen, cũng không có đợi được bóng dáng của Cao Phong.
Mà Cao Phong lại đóng cửa không ra bên ngoài, lẳng lặng chờ ở trong nhà.
Ngay cả ăn cơm, cũng là người hầu đưa đến tận Quả nhiên, vẫn có người không nhẫn nại được, đi tìm phòng. đến Cao Phong trước.
Đối mặt những người này, thái độ của Cao Phong thoạt nhìn thì cực kỳ tự nhiên, nên cười thì cười, nên lạnh nhạt thì lạnh nhạt.
Không có bất kỳ khác thường gì so với ba năm trước đây,
Mà những người này, đối với Cao Phong mà nói, có cũng được không có cũng không sao.
Anh đang đợi, người muốn gặp chân chính.
Quả nhiên, chín giờ tối, người nên tới cũng đã tới rồi.
Cao Phong ngồi ngay ngắn bên trong gian phòng, cửa phòng trước mặt mở rộng, trước mặt là ly trà đại hồng bào thấm vào ruột gan.
Cũng chỉ có ở nhà họ Cao, mới có thể thưởng thức được loại đại hồng bào cao cấp nhất này.
Chín giờ mười phút, một bóng người to lớn xuất hiện ở cửa.
Cứ như một hồn ma, thậm chí không phát ra bất cứ tiếng bước chân nào. Thanh niên này mặc trên người một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cực kỳ vừa người.
Anh ta có tướng mạo đường đường mày kiếm mắt sáng, trong những hành động tầm thường cũng lộ ra một loại khí chất không rõ.
Giờ phút này, anh ta cứ bình tĩnh đứng ở cửa như vậy.
Những người làm của nhà họ Cao khi nhìn thấy Cao Phong đều lập tức cung kính chào hỏi.
Mà người thanh niên này vẫn đứng bất động, ngay cả ý mở miệng nói chuyện cũng không có.
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với người thanh niên này.
Cao Anh Hào!
Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, nhà cao cửa rộng, chi thứ lại cực kỳ to lớn chi chít.
Chỉ nói đến con em của nhà họ Cao cùng thế hệ với Cao Phong, trừ người thuộc dòng chính là anh ra thì còn hơn mười hay hai mươi con cháu thuộc chi thứ.
Mà Cao Anh Hào này, là người đứng hàng đầu được công nhận trong các thanh niên trẻ tuổi.
Cho dù là Cao Phong của ba năm trước đây, cũng không có tư cách so sánh với anh ta.
Những những thanh nhiên thuộc chi thứ kia, mặc dù trong lòng thầm chướng mắt Cao Phong, nhưng vai về được bày ra ở đó, nhìn thấy Cao Phong cũng phải chào hỏi đàng hoàng.
Mà từ nhỏ đến lớn, Cao Anh Hạo chưa bao giờ chào hỏi Cao Phong dù chỉ một lần.
Cao Phong càng hiểu được, ba năm trước đây mình bị coi thành một con chó mà đuổi ra khỏi nhà họ Cao, trong đó nhất định có bàn tay của Cao Anh Hào nhúng vào.
Mà cha của Cao Anh Hào, lại là một trong những thủ phạm đứng sau! "Cao Kình Thiên, anh không nên trở về." Cao Anh Hào chậm rãi mở miệng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cao Phong.