RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3408

“Đúng, tôi là cô nhi, cô nhi thì không thể có tôn nghiêm sao?”

“Nếu mấy người đã không thích tôi, vậy còn nhận nuôi tôi làm gì, dù có phải chết ngoài đường thì ít nhất tôi cũng không phải bị các người ngược đãi.”

“Từ nhỏ, đồ tôi ăn là đồ thừa của mấy người, anh hai còn bắt tôi ăn xương đầu cá bỏ thừa, giám sát tôi ăn cho bằng được.”

“Váy của chị cả mấy người, tôi giặt chưa được sạch liền bị giật đứt cả tóc.”

“Còn có em tư, lúc tôi dọn dẹp nhà cửa nhặt được một món đồ chơi, cậu ta lại nói tôi ăn trộm, đánh tôi suốt một giờ, nào có ai quan tâm gì đến tôi?”

“Tai phải của tôi không nghe được nữa, là do ai đánh? Mấy người đã có ai từng hỏi han đến tôi chưa? Nhà họ Kiều mấy người, có ai từng quan tâm tôi chưa?”

Kiều Thu Vân đã hoàn toàn bùng nổ, lớn tiếng lên án mọi người ở đây, vừa khóc lóc tỉ tê vừa kêu gào oán trách.

Cả một nhà họ Kiều muốn phản bác, nhưng lại chẳng tìm được một câu để cãi lại.

Bởi vì những gì Kiều Thu Vân nói, đều là sự thực.

“Phải rồi, nhà họ Kiều nuôi tôi lớn, còn cho tôi một miếng ăn, đúng thế.”

“Từ khi tôi mới năm tuổi vào nhà họ Kiều, đến tận trước khi kết hôn, vẫn luôn toàn tâm toàn ý trả giá cho cái nhà này.

“Năm tuổi giặt quần áo cho mấy người, mùa đông rét buốt tay lạnh đến đông cứng nứt nẻ mà vẫn phải giặt cho mấy người, giặt đến tận hai mươi tuổi!”

“Mấy người, lương tâm của các người ở đâu?”

“Đúng, tôi ăn cơm nhà họ Kiều, nhưng mấy người có thuê bảo mẫu thì cũng phải trả lương chứ?

“Tôi chẳng được một đồng tiến lương, chỉ ăn chút cơm thừa mà cũng không được ư?”

“Tôi phục vụ nhà họ Kiều hơn hai mươi năm, không đổi được lấy một miếng cơm ư?”

“Kiều Thu Vân tôi, nợ nần gì nhà họ Kiều các người?”

Câu nói sau cùng này, Kiều Thu Vân gào lên rung trời, làm cho nhiều người họ Kiều đều á khẩu không trả lời được.

Khách khứa xung quanh vốn không biết chân tướng, hiện tại cũng không nói mấy câu Kiều Thu Vân là kẻ vong ơn bội nghĩa gì nữa.

“Không ngờ nhà họ Kiều trông cũng đàng hoàng mà lại làm ra chuyện như vậy.”

“Tôi nhớ rồi, hồi đó cứ đến mùa đông Thu Vân đều mặc quần áo mỏng dính. Bọn họ còn nói Thu Vân thích chưng diện nên mới không mặc đồ dày.”

“Chuyện này mà là thật thì mấy người họ Kiều này cũng thật quá đáng.”

“Anh xem mặt họ kìa, kiểu này là thật rồi.”

Trong lúc nhất thời, người xung quanh đều sinh lòng thương xót.

Một cô bé mới năm tuổi đã phải giặt quần áo nấu cơm nước cho người nhà họ Kiều, bàn tay phủ kín vết nứt nẻ vẫn phải làm việc…

Thế này, thật là quá thể đáng.

“Nhà họ Kiều các người, cho tôi một miếng ăn, lại muốn cái mạng của tôi.”

“Thà rằng các người cứ để tôi chết quách đầu đường luôn cho xong, ít ra tôi vẫn còn tôn nghiêm sống.”

“Mấy người có biết hay không? Nguyên nhân giúp tôi chống đỡ sống tiếp đến ngày hôm nay, chính là một ngày tôi có thể bắt các người trả lại những món nợ này.”

“Nhưng sau khi con rể Cao Phong làm cho tôi hiểu được, cừu hận nên buông thì hãy buông, đó là lí do mà ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”

“Nhưng mấy người lại đến gây chuyện, chẳng phải mấy người nói tôi nợ nhà họ Kiều đấy sao, vậy xin hỏi một câu, tôi nợ nhà họ Kiều cái gì?”

Sau khi Kiều Thu Vân nói những lời này, người họ Kiều đều theo bản năng cúi đầu.

Có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ được, Kiều Thu Vân sẽ có một ngày trở nên mạnh mẽ như thế.

Khi Kiều Thu Vân vẫn ở nhà họ Kiều, bà ta còn chẳng bằng một tên đầy tớ, bọn họ thích gọi là đến thích vẫy la đi, đánh đập chửi rủa càng là chuyện cơm bữa.

Mà hiện giờ, Kiều Thu Vân hầm hầm nhìn mọi người, trên người toát lên một khí thế mạnh mẽ, khiến người họ Kiều không biết phải làm sao.

Có điều ngay sau đó, người nhà họ Kiều lại càng thêm phẫn nộ.

Một kẻ mạt rệp ngày trước bọn họ gọi là đến đuổi là đi, bây giờ lại dám giẫm lên đầu bọn họ, bảo bọn họ sao mà chịu được?

“Kiều Thu Vân! Tao cho mày biết, mày đừng có không biết xấu hổ!”

“Mày nói thật thì đã sao, vậy cũng không thể trốn được sự thật mày họ Kiều.”

“Ít nhất, chữ Kiều trong tên mày, là do nhà họ Kiều ban cho!”

Bình luận

Truyện đang đọc