Chương 3484
“Có tư cách, chắc chắn là có tư cách rồi. Cậu Vũ, mời cậu vào phòng làm việc của tôi ngồi một lát.” Bấy giờ Phạm Văn Tài lập tức tiến lên rồi khách sáo mời Cao Vũ.
Edward nghiến răng rồi quát lên trong sự tức giận: “Viện trưởng, ông làm như vậy là không đúng đâu. Không phải trong cuộc họp lần trước ông đã nói rằng bất cứ kẻ nào cũng không được sử dụng đặc quyền, kể cả người thân trong gia đình bác sĩ đến khám bệnh cũng phải xếp hàng chờ tới lượt mình hay sao? Bây giờ ông thấy anh ta có tiền nên cho phép anh ta sử dụng đặc quyền rồi đúng không? Tập tục ở đất nước của mấy người đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy nhé.” Edward liên tục cười lạnh lùng rồi bắt đầu chụp mũ cho Phạm Văn Tài.
Lần này thì tất cả những người đang đứng quanh đó đều rơi vào yên lặng. Cái cậu Edward càn quấy, hung hăng này cũng mạnh miệng quá nhỉ? Ngay cả đám người Kim Vũ Kiên cũng khẽ nhíu mày, không còn gì để nói.
“Nếu anh ta muốn gặp ông thì cũng phải xếp hàng theo thứ tự chứ đúng không? Xem ra tôi phải gọi một cuộc điện thoại cho cánh truyền thông để họ tới đây xem người tùy ý sử dụng đặc quyền thì có được lên báo hay không nhé.” Edward thấy mọi người đều yên lặng thì thấy chới với như đang leo trên một cái cột nên bắt đầu nói vài câu nhuốm mùi đạo lý.
Kim Tuyết Mai cũng giữ Cao Vũ lại như thể đang lo lắng chuyện gì đó, trên mặt cô là vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Đến bây giờ thì tội lỗi mà Cao Vũ phạm phải đã đủ nhiều rồi. Nếu còn bị Edward cố tình bôi nhọ thì chắc chắn sẽ đem lại rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho anh.
“Không sao đâu em, cậu ta không dám đâu.” Cao Vũ nắm lấy bàn tay của Kim Tuyết Mai, trên mặt thì tràn ngập vẻ tự tin.
Chưa nói đến chuyện không có ai dám tùy tiện đưa tin về Cao Vũ nhưng dù có người có gan đó đi chăng nữa thì anh cũng đâu có sợ? Thân đứng thẳng thì chẳng sợ bóng đổ nghiêng, anh không làm chuyện gì trái với lương tâm thì cũng không sợ quỷ sẽ tới gõ cửa tìm mình.
“Sao, viện trưởng? Ông thấy tôi nói đúng không? Hay là tôi nên nói vì ông là viện trưởng nên có thể tùy ý sử dụng đặc quyền của mình đúng không? Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cánh truyền thông, ông cứ chờ mà nói chuyện với họ đi.” Edward hừ lạnh một tiếng rồi giả vờ định lấy điện thoại ra.
“Cậu gọi đi, gọi nhanh lên một chút giùm tôi.” Rốt cuộc thì Phạm Văn Tài cũng đã mở lời nhưng câu đầu tiên mà anh ta nói lại khiến Edward đần cả người.
“Vốn dĩ có một số chuyện mà cậu Vũ đây không muốn làm ầm ĩ nên mới không muốn để lộ ra ngoài. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng nhân cơ hội này để thông báo tới mọi người một vài chuyện.” Phạm Văn Tài nhìn thoáng qua Cao Vũ, thấy anh không có biểu hiện gì thì mới nói tiếp.
“Chuyện gì cơ?” Đột nhiên Edward cảm thấy khá sửng sốt.
Phạm Văn Tài chậm rãi quay đầu lại nhìn Edward một cái.
“Không phải cậu vừa hỏi rằng tại sao cậu Vũ lại có thể sử dụng đặc quyền ư? Vậy thì để tôi nói cho cậu nghe, cậu có biết bệnh viện này đã nhận bao nhiêu tiền trợ cấp và quà tặng của cậu Vũ rồi hay không? Ba nghìn giường bệnh cao cấp trong khu dành cho bệnh nhân nội trú đều là Khối Tập đoàn Đế Phong của cậu Vũ quyên tặng.
Còn có mười mấy thiết bị y tế cao cấp mới được lắp đặt lần trước cũng là do cậu Vũ đây đóng góp. Ngay cả cái ghế mà cậu đang ngồi cũng được mua bằng tiền quyên góp của cậu Vũ đấy. Nghe xong rồi thì bây giờ cậu nói cho tôi biết, tôi đích thân tiếp đón cậu Vũ là do tôi sử dụng đặc quyền trong nghề hay là trách nhiệm mà chúng ta nên dành cho cậu Vũ đây hả?”
Những lời Phạm Văn Tài vừa nói khiến Edward ngẩn người trong giây lát mà những người đang có mặt trong sảnh lớn cũng bắt đầu tấm tắc mãi không thôi, bao gồm cả đám người Kim Vũ Kiên nữa, họ cũng không kiềm chế được mà trợn to hai mắt.
Cao Vũ chưa từng nói một lời về những chuyện anh đã làm, anh cứ im lặng làm mọi chuyện mà không để ai biết như vậy ư?
“Chuyện này… Chuyện này không phải là thật…” Edward trợn trừng hai mắt rồi nhìn Cao Vũ bằng vẻ mặt không thể tin được.
“Không phải là thật? Lấy giấy ghi chép quyên tặng ra đây đi.” Phạm Văn Tài không nói nhiều mà ra lệnh, một cô y tá xoay người chạy đi ngay tức khắc.
“Để tôi nói cho cậu biết, bệnh viện này không có cậu thì cũng chẳng có vấn đề gì cả nhưng nếu không có cậu Vũ thì cả là một sự tổn thất nghiêm trọng đấy. Thành phố Hà Nội rộng lớn này không có Edward cậu thì cũng chẳng có vấn đề gì cả nhưng nếu không có cậu Vũ thì sẽ tồi tệ vô cùng.
Cậu Vũ không chỉ quyên tặng một số lượng lớn thiết bị y tế mà còn quyên tặng một quỹ rất lớn cho bệnh viện coi như tiền phụ cấp chữa trị cho người dân ở Thành phố Hà Nội. Đặc biệt là những hộ gia đình có hoàn cảnh không tốt thì sẽ được hưởng trợ cấp lên đến bảy mươi phần trăm. Những người đang có mặt ở đây để khám bệnh có thể nhìn vào hóa đơn thanh toán viện phí của mình thì sẽ thấy mọi người đều được hưởng trợ cấp theo tỉ lệ rồi đấy. Mà số tiền này đều do cậu Vũ bỏ ra.”
Phạm Văn Tài nói.
“Xoẹt xoẹt.” Rất nhiều bệnh nhân đang cầm hóa đơn trên tay cúi đầu xuống nhìn.
“Ui, bảo sao tôi cứ thấy mổ ruột thừa mà lại tốn ít tiền như vậy, hóa ra là có tiền trợ cấp của anh Vũ à?”
“Đúng thế, trước đây tôi còn tưởng là do bệnh viện tính nhầm cơ. Nhìn này, trên hóa đơn có ghi mức phí được giảm, tôi được giảm tận bảy mươi triệu cơ mà.”
“Trời ơi, hóa ra đều là cậu Vũ âm thầm lặng lẽ làm những chuyện này…”
Chỉ trong chốc lát mà có vô số người đã thấy cảm động mãi không thôi, họ không ngừng ca ngợi và biểu dương anh.