Chương 3539
“Các anh, đây là muốn làm gì?” Lâm Vạn Quân cau mày hỏi hai sĩ quan phụ tá.
“Ông Vạn Quân.” Nhìn thấy Lâm Vạn Quân đi ra, hai vị phụ tá lập tức chào hỏi.
Tất nhiên họ biết Lâm Vạn Quân.
Cao Phong đối với Lâm Vạn Quân đặc biệt coi trọng, bọn họ đương nhiên không dám thô lỗ. Nhưng tôn trọng là tôn trọng. Điều kiện trước tiên, họ là vì Cao Phong, nên mới tôn trọng Lâm Vạn Quân.
Trong lòng bọn họ, Cao Phong mới là quan trọng nhất.
“Hừ, các anh tập trung ở đây làm gì? Các đảo khác không cần phòng thủ sao?” Lâm Vạn Quân gật đầu, sau đó nhíu mày hỏi.
“Ông Vạn Quân, chúng tôi…” Một người phụ tá im lặng trong vài giây, và sau đó nói: “Ông Vạn Quân, chúng tôi đến đây để chào tạm biệt ông.”
“Tạm biệt?” Lâm Vạn Quân đôi mắt đột nhiên trừng lên.
“Vâng, ông Vạn Quân, chúng tôi đến đây là vì câu nói của anh Phong, đi tới đây, cũng là nguyện ý trông coi nơi này.”
“Ông Vạn Quân, có thể nói chúng tôi đối với nhà họ Cao thật sự không có chút cảm tình nào, cũng không có một chút lòng trung thành.”
“Sẵn sàng ở lại đây, bảo vệ nơi này, hợp lực với mọi người, đó là bởi vì chúng tôi biết rằng mọi người đều là người của anh Phong.”
“Tuy nhiên, bây giờ anh Phong đang bị giam giữ, chúng tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.” Một phụ tá khác bước lên, nói nhanh gọn.
“Vậy các anh định làm gì?” Ánh mắt Lâm Vạn Quân chậm rãi quét qua hai người, sau đó nhàn nhạt hỏi.
“Nếu Việt Nam không chào đón chúng tôi, chúng tôi lập tức rời khỏi nơi này” “Chúng tôi đến biên giới tìm anh Phong trước bọn họ, nếu không tìm thấy, chúng tôi sẽ trở về khu Tam Giác Vàng.”
“Bảo vệ khối tập đoàn Phong Hạo và chờ anh Phong trở về.”
“Cho dù không còn ở Việt Nam, anh Phong cũng có thể mang chúng tôi, cùng nhau giành lại quyền lực.”
Biểu cảm trong mắt của hai người sĩ quan phụ tá vô cùng kiên định, như thể họ đã định đoạt rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Vạn Quân không tìm được lời nói nào thích hợp để đáp lại.
“Ông Vạn Quân, ông đừng trách chúng tôi, dù anh Phong đúng hay sai, anh ấy đều là anh Phong của chúng tôi.”
“Đất nước này không chứa chấp được anh ấy, vậy chúng tôi sẽ cùng anh ấy ra nước ngoài, cùng nhau giành lại sự nghiệp.”
“Bây giờ anh Phong bị đày đến biên giới, anh Hạo cùng anh Trạch cũng không thể liên lạc được. Chúng tôi thực sự không có ý nghĩa gì khi ở lại đây chờ đợi.”
“Vậy, xin để chúng tôi đi.” Người phụ tá quay về phía chấp tay với Lâm Vạn Quân, nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Lâm Vạn Quân lướt qua khuôn mặt của gần hai mươi nghìn binh sĩ có mặt.
Trong lòng thở dài một tiếng.
Những binh sĩ Phong Hạo này có sai lầm với quyết định này không?
Sai lầm!
Nhưng đúng vậy!
Quả thực là một sai lầm đối với họ khi từ bỏ việc bảo vệ hải phận nhà họ Cao. Nhưng lý do họ làm điều này chỉ là muốn đi theo Cao Phong, cùng Cao Phong giành lại quyền lực, ngay cả khi đợi thời cơ đến.
Điểm xuất phát của bọn họ có thể không phù hợp. Nhưng mục đích của bọn họ, không ai có thể nói rằng bọn họ sai lầm.
Lâm Vạn Quân cũng rất cảm động, cảm động lòng trung thành của bọn họ đối với Cao Phong.
Tuy nhiên, vẫn không thể làm bừa.
“Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ, các anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Hơn nữa cậu chủ Phong nhất định không muốn các anh hồ đồ như vậy.” “Trước khi chưa có tin tức về cậu ấy, các anh nên bảo vệ tốt nơi này, hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ giao cho, mới là quan trọng nhất.” Lời nói của Lâm Vạn Quân quả thực đã bị hai sĩ quan phụ tá nghe thấy nên cũng im lặng đi phần nào.
Tuy nhiên, sau khi trầm lặng, hai sĩ quan phụ tá vẫn lắc đầu. Một trong những sĩ quan phụ tá không khỏi đỏ mắt: “Ông Vạn Quân, ông cũng biết, em trai của tôi, đã hy sinh tại ngay trên hải phận nhà họ Cao này.”
“Lúc đó tôi cố tình không đứng dậy, chính là cố tình tạo ra bộ dạng đó, em trai của tôi có vẻ nó là một người cô đơn.”
“Lúc đó. tôi muốn xem liệu anh Phong có bỏ rơi em trai tôi vì nó không có thân phận gì không.”
“Nhưng anh Phong không vì nó cô đơn mà bỏ rơi. Thay vào đó, anh ấy đã làm mọi cách để liên lạc với gia đình tôi và đưa hơn hai mươi triệu để trợ cấp!”
“Kể từ lúc đó, tôi thề rằng miễn là anh Phong cần, tôi có thể cho anh ấy tính mạng của mình bất cứ lúc nào!”