RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1535

Từ khi Cao Phong đi vào, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô, coi cô như không khí, cũng không thèm để ý đến cô.

Phảng phất như Kiều Thu Vân cô ở trong mắt Cao Phong, vốn chẳng đáng là gì.

Không phải, chuẩn xác mà nói, là cô vốn không được Cao Phong không coi vào đâu.Kiêu Thu Vân không biết tâm tình bây giờ của mình là gì, hối hận? Khó hiểu? Khiếp sợ? Có nhiều cảm xúc khác nhau, trong lòng cô ngũ vị tạp trần.

Chỉ có Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân vẫn đứng trong đại sảnh như cũ.

Cô không biết bây giờ Cao Phong đang làm gì, cũng không biết Cao Bằng đã đi đâu, nên cô không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng.

Cao Phong bây giờ, chỉ là không muốn vì chuyện khác mà quấy rầy đến đám cưới của mình cùng Kim Tuyết Mai mà thôi.

Đợi hôn lễ kết thúc, thì là thu nợ nần, thanh toán nhau, không ai có thể chạy trốn được.

Hôm nay ở thành phố Huế, Cao Phong đã ra lệnh, đám người Kim Nhạc Sơn không thể trốn thoát! “Đừng sợ, anh bạn, siêng năng làm việc, đảm bảo anh sẽ không có việc gì”

Liêu Anh Trạch nói với người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình đầu tiên là sửng sốt, sau đó lòng bàn tay cầm micro khẽ run lên, vội vàng gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

“Mời, mời chú rể Cao Phong lên sân khấu trước, đợi cha cô dâu đưa cô dâu Kim Tuyết Mai giao vào trong tay chú rể Cao Phong”

Người dẫn chương trình cố nén tâm trạng lo lắng, vì sợ mình phát âm sai tên.

“Đợi đã.”

Bỗng nhiên, Cao Phong hô một câu.

“A?”

Người dẫn chương trình sửng sốt, tốc độ tim đập bông nhiên nhanh hơn.

“Còn có một người chưa tới.”

Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng, nhìn về phía cửa.

Rất nhanh sau đó, cửa chính có mấy người đi tới.

Vài thanh niên mặc đồ đen, đỡ một bà cụ bước vào.

“Bà nội!”

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc đều ngạc nhiên hô lên.

Người đến, chính là bà cụ nhà họ Kim.

Vài tháng trở lại đây, vóc người bà cụ Kim ngày càng ọp ẹp, trông bà cũng già đi rất nhiều.

Nhưng chứng kiến Cao Phong, trong mắt bà cụ Kim bỗng nhiên bừng lên sự phấn khích, như thể trẻ ra mười tuổi trong nháy mắt.

“Phong, cháu đã trở về, Phong, cháu không chết.”

Bà cụ Kim bật khóc ngay lập tức.

“Bà nội, hôm nay là ngày cưới của cháu và Tuyết Mai, xin bà ngôi trên ghế.”

Cao Phong vội vàng tiến lên đón.

Bà cụ Kim xoa xoa nước mắt, với sự giúp đỡ của Cao Phong, bà chậm rãi ngôi ở phía trước.

“Tốt! Hiện tại mời cô dâu khoác tay cha, đợi cha giao cho chú rể”

Người dẫn chương trình hít một hơi, nói tiếp.

“Ào ảo ào ào!”

Đám người Long Chí Nghiệp đồng loạt vỗ tay, âm nhạc du dương lãng mạn cũng vang lên theo.

Không khí trong toàn bộ hội trường khá náo nhiệt.

Kim Ngọc Hải ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới trước mặt Kim Tuyết Mai với vẻ mặt kích động.

Kim Tuyết Mai ngấn lệ, cánh tay đeo găng tay lưới trắng của Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Kim Ngọc Hải.

Lúc này, vẻ phờ phạc trên mặt Kim Ngọc Hải không còn nữa, dáng người thẳng tắp.

Kim Ngọc Hải dường như đang làm một điều gì đó thiêng liêng, bước từng bước theo điệu nhạc đi về phía trước.

Cao Phong cũng tỏ vẻ nghiêm túc, chủ động đi tới trước mặt hai người, nhìn Kim Tuyết Mai trìu mến.

“Cao Phong, Tuyết Mai giao cho con, cha rất yên tâm, cha không hối tiếc! Đây cũng là nguyện vọng cả đời của ông cụ!”

Với đôi mắt đỏ hoe, Kim Ngọc Hải nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay Kim Tuyết Mai vào trong tay Cao Phong.

Không có nhẫn kim cương, không có tín vật đính ước, mọi thứ đều vội vội vàng vàng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc