RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3168

Nếu bắn bọn họ chỉ e là cả Việt Nam chìm trong hỗn loạn. Nghĩ đến đây, trong lòng ông Trần hết sức rối rắm.

“Lên!”

Cao Phong hô to một tiếng ra hiệu cho tất cả anh em tiến lên.

Tiếng bước chân đều đều dồn dập, ầm ầm cả hiện trường.

Nhóm người Long Chí Minh dàn hàng ngang, chắn phía trước các chiến sĩ Phong Hạo.

Nếu như đối phương nổ súng, vậy thì nhóm người Long Chí Minh sẽ trúng đạn đầu tiên.

Ông Trần bối rối, binh sĩ nhà họ Đặng cũng bối rối theo, sắc mặt ai nấy trắng bệch, theo bản năng lùi về phía sau.

“Cao Phong, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức dừng bước và theo tôi đi.”

Ông Trần cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị xem nhẹ đi rất nhiều.

“Tôi giết chết ông già họ Đặng rồi sẽ đi theo ông!” Cao Phong nghiến răng gằn giọng nói,  không chút nao núng tiếp tục tiến lên.

“Đội bắn tỉa vào chỗ! Nhắm thẳng vào Cao Phong bắn gục tại chỗ!” Ông Trần mất kiên nhẫn mà ra lệnh, ngay sau đó liền thấy vô số chấm laser đỏ trên người Cao Phong và đám người Long Chí Minh.

“Ông Trần bớt nóng, tôi qua đó nói với cậu ấy!” Diệp Thiên Long thấy vậy vội vàng lên tiếng, nhanh chóng chạy qua chỗ Cao Phong túm lấy anh kéo ra phía ngoài.

“Bỏ tôi ra, tôi không tin ông!”

“Ông không bảo vệ nổi một ai, tôi không tin ông có thể bảo vệ Tuyết Mai.”

Cao Phong giãy dụa hết sức muốn trở lại đội hình.

“Cậu điên rồi sao? Tướng Lý có thể tha cho cậu nhưng ông Trần thì không, ông ta là tổng đốc đó. Cậu.. cái thằng hỗn láo này!”

Diệp Thiên Long nổi giận đùng đùng mắng Cao Phong, mắng xong túm lấy áo anh kéo định kéo anh qua chỗ ông Trần.

“Bỏ tôi ra!”

Cả người Cao Phong đột nhiên vùng mạnh một cái quay về phía sau, chiếc áo sơ mi trắng nhuộm máu của anh bị xé toạc để lộ lồng ngực toàn vết thương.

Cả lồng ngực anh là một màu đỏ, ngay cả miếng ngọc bội trên cổ mà cha anh để lại cho anh cũng bị nhiễm chút máu. Vốn dĩ miếng ngọc bội này có màu hơi đục nhưng bị máu dính vào khiến cho màu sắc trở nên nổi bật, hoa văn rõ nét hơn hẳn.

Ông Đặng đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh này trong lòng đắc chí, vui sướng không thôi.

Cao Phong dám chống lại mệnh lệnh của ông Trần ư? Vậy thì kết cục đang chờ cậu ta chỉ có thể là bị giết chết tại chỗ mà thôi.

“Đánh lẹ lên, đánh lẹ lên!” Trong lòng ông Đặng không ngừng cầu mong.

Cao Phong nhìn chiếc áo rách tươm của mình, anh chỉ hừ một tiếng rồi lại bước đi tiếp.

“Cao Phong…Cậu, cậu đứng lại!”

Đột nhiên ông Trần hít một hơi thật sâu rồi kêu anh đứng lại.

Thế nhưng Cao Phong không quay đầu, anh đi thẳng một mạch ra ngoài.

Ông Trần lại kêu lên lần nữa: “Tôi đồng ý với cậu, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, trước tiên cậu đứng lại đã!”

Soạt.

Cao Phong dừng chân, sau đó nghi hoặc xoay người lại.

Vậy mà ông Trần lại đồng ý với mình à?

Những người khác cũng ngơ ngác, bọn họ không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, ông Trần trừng to mắt, ông ta nhìn chằm chằm vào Cao Phong.

Sau khi Cao Phong xoay người lại, ông Trần lập tức cất bước đi đến, hai mắt nhìn đăm đăm trên người Cao Phong.

“Chuyện này, chuyện này…” Ánh mắt ông Trần nhìn chằm chằm vào ngực của Cao Phong, hai mắt trừng to, cả người tựa như bị điện giật.

Nhìn thấy dáng vẻ này của ông Trần, Diệp Thiên Long ngây ngẩn, Trọng Dương Bình kinh sợ. Ngay cả ông cụ họ Diệp, ông cụ họ Phạm và những người khác cũng đều khiếp sợ không thôi.

Từ khi nào mà bọn họ lại nhìn thấy dáng vẻ thất thố này của ông Trần?

Cả đời đánh không biết bao nhiêu trận chiến, dù cho đạn pháo nổ tung bên cạnh thì ông ta vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh. Nhưng giờ phút này, tựa như ông ta nhìn thấy chuyện kinh khủng nhất trên đời vậy, hai mắt trừng to, hô hấp dồn dập.

Cao Phong đứng tại chỗ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ông Trần. Anh cảm thấy, hình như ông Trần đang nhìn ngực của mình thì phải?

Bình luận

Truyện đang đọc