RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1299

Cố Minh Tuấn cản răng, giọng nói của ông ta tràn đầy sự uy hiếp.

Nhưng mà, cho dù Cố Minh Tuấn có nói cái gì thì Lâm Vạn Quân vẫn không hê mở mải.

Đối với những chuyện mà Cố Minh Tuấn vừa nói, Lâm Vạn Quân không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Ông cho rằng ông không nói thì tôi cũng không biết thật sao?”

“Ở dưới tay ông chắc chắn có người, ông đang giấu người ở thành phố Hà Nội này đúng không.”

“Tối hôm nay, người đã tấn công Công viên Bảo Phong là ai, đó là thuộc hạ của ông đúng chứ?”

Cố Minh Tuấn hơi nghiêng về phía trước, âm thanh xuyên qua khẩu trang truyền ra.

Nghe đến đó, cuối cùng Lâm Vạn Quân cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Cố Minh Tuấn.

“Có người muốn đi giết Cao Bằng?”

Giọng nói của Lâm Vạn Quân khàn khàn, giống như rất lâu rồi ông ấy không uống nước vậy.

Mà sự thực cũng chính là như vậy, không có sự cho phép của Cố Minh Tuấn thì căn bản bảo vệ cũng sẽ không cho thức ăn và nước uống Lâm Vạn Quân.

“Ông không biết sao? Ông vẫn đang giả ngốc với tôi sao?”

Cố Minh Tuấn cười lạnh một tiếng.

“Nếu tôi muốn giết cậu ta, căn bản là tôi sẽ không đến Công viên Bảo Phong đâu, chờ lúc cậu ta ở bên ngoài thì tôi có thể cho người giết cậu ta bất cứ lúc nào.”

Lâm Vạn Quân cười gằn.

“Ha ha, đó chỉ là suy nghĩ của ông thôi, ông lấy tư cách gì mà nói như vậy? Phạm vi hoạt động của ông chỉ năm trong vòng mười mét vuông này thôi, ông lấy gan hùm ở đâu mà dám phát ngôn ra những câu như vậy?”

“Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, thực sự ông nghĩ trong lòng tôi thì ông rất giỏi giang và này nọ sao?”

Cố Minh Tuấn trào phúng nhìn Lâm Vạn Quân, ánh mất của ông ta nhìn giống như đang nhìn kẻ ngu sỉ vậy.

Bây giờ Lâm Vạn Quân không thể ra khỏi căn phòng này được, trong phòng ngoại trừ một cái giường thì chỉ còn lại một cái đồng hồ treo tường, ông ấy có cái gì để chỉ huy người bên ngoài chứ? Khóe miệng Lâm Vạn Quân khẽ nhếch lên, ông ấy khe khẽ lắc đầu, nói rãng: “Ông nói không sai”

Cố Minh Tuấn nghe thấy giọng nói của Lâm Vạn Quân rất khàn thì ông ta xòe bản tay ra, lúc này có người đưa cho ông ta một bình nước khoáng.

“Muốn uống sao?”

Cố Minh Tuấn vừa nhìn Lâm Vạn Quân, vừa nhẹ nhàng vặn nấp bình.

Hầu kết của Lâm Vạn Quân lăn lên lộn xuống hai lần, nhưng ông ấy cũng không nói lời nào.

Vẻ mặt của Cố Minh Tuấn vui sướng lắm, ông ta cảm giác ông ta rất ưu việt.

Thế rồi ông ta từ từ mở nắp bình ra rồi đổ xuống trước người Lâm Vạn Quân.

Nước khoáng chảy chậm rãi từ trên cao chảy xuống, làm ướt cả mặt đất.

Lâm Vạn Quân nuốt nước bọt một cái, khát vọng trong lòng ông ấy ngày càng tăng lên.

Ông ấy muốn uống nước! Đây là phản ứng bản năng của thân thể, thân thể thiếu nước mà thấy nước trước mặt sẽ khiến đại não phản xạ có điều kiện.

Nhưng mà, Lâm Vạn Quân có ý chí vô cùng mạnh mẽ, ông ấy nỗ lực đè nén cái khát vọng đó xuống.

“Râm!”

Cố Minh Tuấn cẩm bình nước trong tay đổ hết xuống đất, trên mặt ông ta mang theo sự thất vọng rồi nói rằng: “Tôi còn tưởng rằng, ông sẽ xổ ra uống nước của tôi như một con chó ngoan chứ”

“Tuy nhiên không sao, tôi vẫn còn có cái này.”

Cố Minh Tuấn đưa tay ra lần thứ hai, bảo vệ liền vội vàng lấy hai bình nước khoáng đặt vào trong tay ông ta.

“Ông Vạn Quân, ông đừng nói tôi không chăm sóc ông, bây giờ dáng vẻ của ông như thế này…”

Nói tới chỗ này, Cố Minh Tuấn quay đầu liếc mắt nhìn hai tên thuộc hạ phía sau, rồi ông ta khoát tay một cái ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài.

“Ông Minh Tuân, chuyện này…

Thuộc hạ có chút do dự.

“Ông Vạn Quân là người thông minh, ông ấy sẽ không dám làm gì tôi đâu, đi ra ngoài đi”

Cố Minh Tuấn tự tin nở nụ cười.

Hai tên thuộc hạ chỉ có thể gật gù, sau đó họ đóng cửa lại đi ra ngoài.

Cố Minh Tuấn chậm rãi cất bước đi tới trước mặt Lâm Vạn Quân rồi nhẹ giọng nói: “Bây giờ ông phải chịu khổ thế này, bản thân tôi cũng khó chịu lắm!

Bình luận

Truyện đang đọc