Chương 1140
“Bộp!”
Tiếng cười đùa đột nhiên im bặt, mọi người đều trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong.
Tất cả mọi người! Cho dù là Đổng Thái Minh hay là Vũ Hoàng Lê, ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt và những người xung quanh đó cũng ngỡ ngàng.
Thậm chí ngay cả ông Tống cũng trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn Cao Phong.
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một suy nghĩ, Cao Vũ này chắc không phải là một kẻ ngốc đó chứ? “Trời ạ, có ông lão ngốc nghếch ra giá, thật sự có kẻ ngốc dám mua, tôi mẹ nó lần đầu được thấy đấy.”
Dương Tuấn Minh cười lạnh một tiếng.
Cao Phong liếc mắt về phía Dương Tuấn Minh một cái, lạnh nhạt nói: “Cơm chỉ nên ăn no bảy phần, câu tạm biệt đừng nên nói quá mức hoàn hảo, nếu không đến lúc đó lại tự vả vào mặt mình ”
“Cao Vũ! Cậu mẹ nó dám trả treo trước mặt tôi à! Tôi hôm nay thật sự phải giằng co với cậu đến cùng.
Cái bát vỡ vỡ này đúng không, đợi chút nữa sau khi có kết quả giám định, nếu giá trị của nó có thể lên tới một trăm triệu, tôi lập tức tự tát mình một cái ngay trước mặt mọi người!”
Dương Tuấn Minh duỗi tay đập bàn một cái, chỉ vào Cao Phong quát lớn.
“Nhớ kỹ lời anh nói”
Cao Phong lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía ông Tống nói: “Chúng ta có thể giao dịch bây giờ không?”
Ông Tống kia sửng sốt một chút, có chút mông lung gật đầu nói: “À…
Có, có thể…”
“Cậu Vũ…”
“Anh Vũ…”
Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh đều đồng thời lên tiếng gọi Cao Phong, hơn nữa còn đưa tay kéo Cao Phong một chút.
Bọn họ thật sự không muốn Cao Phong xúc động như vậy được.
Nếu như tiêu 20 triệu để đánh cược một chút, vậy cũng không hẳn là không thể.
Nhưng lấy tận 100 triệu mua một đồ vật đã vỡ như vậy, đây không phải là kẻ ngốc thì là gì được nữa? Biết rõ trước đó chính là một cái bây, còn muốn cảm đầu cảm cổ nhảy vào sao? “Cao Vũ, nếu anh thật sự mua nó, vậy anh chính là kẻ ngốc rồi đấy”
Nam Phương Minh Nguyệt cũng hừ lạnh một tiếng nói.
Nhưng mà Cao Phong lại mắt điếc tai ngơ với tất cả những lời đó, vân lấy thẻ của mình ra.
“Có phải kẻ ngốc hay không, mấy người cứ từ từ rồi sẽ rõ “2084652_2_25,60
Số tiền bốn mươi nghìn tỷ Nam Phương Minh Nguyệt đưa anh, lúc đó anh chỉ đưa cho Vũ Hoàng Lê ba mươi chín nghìn năm trăm tỷ thôi.
Năm trăm nghìn tỷ còn lại, Cao Phong giữ lại trong tay mình, bây giờ vừa vặn có tác dụng.
“Này, cậu nhóc à..”
Ông Tống có chút luống cuống.
Ông ta chỉ là nổi giận mới mạnh miệng nói một câu như vậy, đâu ngờ tới Cao Phong vậy mà thật sự muốn mua nó chứ! “Không sao hết đâu bác Tống, bán đi”
Cao Phong lạnh nhạt gật đầu.
“Cái này, thật ra cũng không lấy được nhiều tiền như vậy, cậu cứ đưa tôi 20 triệu đi”
Ông Tống nói một câu khiến mọi người xung quanh nghe xong lập tức cạn lời.
“Có lẽ ông Tống cũng cảm thấy, đồ giả mà lấy của người ta tận 100 triệu thì cũng hơi quá đáng nên mới chủ động giảm giá nhỉ”
“Chuyện này có thể trách ông Tống sao? Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận thôi.”
“Chỉ là có người tình nguyện làm một kẻ ngốc, chúng ta lại không thể lo nhiều được.”
Mọi người xung quanh đều nở nụ cười chế giễu, vô cùng khinh thường.
Cao Phong dừng một chút, sau đó nói: “Như vậy đi, tôi đưa ông 60 triệu nhé.”
Nghe được câu trả lời của Cao Phong, mọi người lại sửng sốt một lần nữa.
Cao Vũ này, tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Ông Tống chủ động giảm giá cho anh, anh vậy mà còn muốn trả nhiều hơn? Cố gắng làm kẻ ngốc đến cùng? “Kẻ ngốc như anh lắm tiên quá nhỉ?”
Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, duỗi tay lay Cao Phong một cái.
“Không phải, tôi chỉ muốn cho bác Tống biết, đồ vật gia truyền nhà bác ấy quả thật có giá trị lớn.”
Cao Phong nói xong, trực tiếp nhấn 60 triệu rôi chuyển tới tài khoản của ông Tống.