RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2935

Để mà nói, những thế lực lớn kia trái lại không thù không oán với Cao Phong, Cao Phong chỉ cần bọn họ phục tùng.

Phục tùng thì có thể không giết, chẳng có điều gì ngăn cách cả.

Nhưng suy cho cùng quan hệ giữa gia tộc nhà họ Mai và Cao Phong có một khởi nguồn tế nhị.

Ông cụ Cao chức cao vọng trọng, nhà họ Cao càng thêm cành lá sum suê, người khác có muốn kết giao quan hệ với nhà họ Cao cũng chỉ là một ước vọng xa vời.

Thuở ban đầu, Mai Quỳnh Như bước vào cửa để hủy bỏ hôn ước hồi nhỏ với thái độ vô cùng cứng rắn.

Mai Quỳnh Như cũng là nắm chắc trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ trắng bạch, khóe mắt đỏ hoe, nhìn Cao Phong với nét mặt đượm hối tiếc.

“Cao Kình Thiên, em…”

Mai Quỳnh Như vừa mới cất lời, Mai Hoàng Thiên bỗng dưng ho một tiếng, cắt ngang lời Mai Quỳnh Như.

“Ôi, cậu chủ Kình Thiên, con bé miệng nói không nghĩ, xin đừng quở trách nó…” Mai Hoàng Thiên kinh hoàng khiếp sợ mà nói.

Với địa vị của Cao Phong bây giờ, kẻ nào dám gọi thẳng tên anh.

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người.

Nếu bọn họ đã có điều muốn nói thì cho bọn họ một cơ hội vậy.

“Muốn nói gì cứ nói đi.” Cao Phong lạnh nhạt đáp.

“Cậu chủ Kình Thiên, một vài chuyện đã từng xảy ra…” Mai Hoàng Thiên cắn răng.

Ông cảm thấy, nếu hôm nay không nói hết ra những chuyện này thì có lẽ sau này không còn cơ hội để nói nữa.

“Những chuyện đã từng xảy ra, hi vọng anh tha thứ cho chúng em! ”

Mai Quỳnh Như lập tức tiếp lời, nhìn vào Cao Phong mà nói.

Nghe đến đây, khóe miệng Cao Phong khẽ nhếch lên, pha thêm nét giễu cợt, không tiếp chuyện nữa.

Trông thấy thái độ này của Cao Phong, hai cha con Mai Hoàng Thiên đã ngộ ra điều gì đó.

“Cậu chủ Kình Thiên, nếu cậu không tha thứ cho chúng tôi, vậy chúng tôi nguyện quỳ hoài không dậy…” Mai Hoàng Thiên vội vàng nói.

Dường như đang ép Cao Phong tha thứ cho bọn họ.

“Vậy các người, cứ quỳ tiếp đi.”

Cao Phong cười nhạt, quay người rời đi mà không chút lưu luyến.

Hình như đối với Cao Phong mà nói dòng họ Mai vốn dĩ là có cũng được cũng có cũng chẳng sao.

Kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung.

Trong giây lát, hai cha con nhà Mai Hoàng Thiên chết lặng, họ không thể ngờ được Cao Phong mà lại tuyệt tình như thế.

“Cậu chủ Kình Thiên, đợi đã Cậu chủ Kình Thiên, em có điều muốn nói với anh, có thể cho em vài phút không?”

“Chỉ vài phút, em chỉ cần vài phút thôi là được rồi.” Mai Quỳnh Như vội khuỵu gối bước đi, trừng to mắt gọi Cao Phong.

Từ trước tới giờ Mai Quỳnh Như chưa từng nghĩ qua, cô ta đường đường là một thiên kim tiểu thư nhà họ Mai, lại có ngày phải hèn kém như thế này.

Nhưng lúc này đây, cô ta chính là hèn mọn thế đấy, quỳ xuống trước mặt Cao Phong mà Cao Phong lại chẳng thèm đếm xỉa nhìn cô ta lấy một lần.

“Cô muốn nói gì?”

“Cao Phong khẽ nhíu mày, nhưng vẫn dừng bước, chậm rãi quay người lại.”

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đối mắt nhìn nhau, sau đó tạt qua một bên châm điếu thuốc rồi từ từ hút.

“Ông Liễu này, anh Phong sao lại có thể ngầu đến thế chứ? Đi đến đâu cái số đào hoa nó cũng tràn vào người?”, Long Tuấn Hạo đưa tay ra vuốt cái đầu trọc, không thể hiểu nổi mà thắc mắc.

“Hề hề, rèn được sắt bản thân cũng phải cứng rắn! Có hiểu đạo lý “cây thương cứng cáp thì ngựa mới vững” không? ” Liễu Tông Trạch bĩu môi mà nói, tự cho là mình rất hiểu biết.

“… Tôi đoán không chừng! Nhưng trông bộ dạng này, hình như là trước đây anh Phong và cô ta từng có tình ý, giờ chắc hối hận rồi.” Liễu Tông Trạch xua tay, cũng không rõ được tình hình trước mắt.

Hai người nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, cả hai chẳng ừ chẳng hử, nhìn Mai Quỳnh Như.

Tuy nói rằng Mai Quỳnh Như dung mạo vô cùng kiều diễm, nhưng họ cũng không nghĩ được gì khác, chung quy đây là người con gái có liên quan đến anh Phong.

“Khi đó em tìm anh để hủy hôn là vì năm đó anh thực sự quá, quá…” Mai Quỳnh Như có vài lời không nói ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc