RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1517

Một khi đã sử dụng vũ khí có tính sát thương lớn, thì lập tức vấn đề lại chuyển sang theo một tính chất khác.

Nói cách khác, bây giờ mọi chuyện càng nguy hiểm hơn, không còn dùng những vũ khí bình thường để chém giết lẫn nhau nữa rồi.

Long Tuấn Hạo, Cao Kim Thành, Hướng Hạo Nam và những thủ hạ khác, đều là chậm rãi dừng lại mọi hành động, nhìn về phía Cao Bằng bên kia.

Bất quá, bọn họ tuy rãng dừng lại, nhưng trong mắt lại là không hề chứa đựng sự sợ hãi gì cả.

Vũ khí nóng, bọn họ không phải chưa thấy qua.

Cao Bằng một tay cầm súng, bỗng nhiên tiến lên hai bước, đá bay vô số đống tuyết.

Miệng anh ta nghiến răng nghiến lợi, nối giận mảng: “Cao Kinh Phong, con mẹ nó, anh đừng nghĩ rằng đem mấy người về thì anh có thể một tay che trời ở đây!”

“Thằng cha nó! Hai trảm binh lính nhà họ Cao, nếu như trâu bò như thế thì đi lên trước đi!”

Giờ phút này, vẻ mặt của Cao Bằng, quả thực kiêu ngạo tới rồi cực điểm.

Ở nhà họ Long, một nơi có sự kiểm soát vũ khí nóng cực kỳ nghiêm ngặt, Cao Bằng ỷ mình có vũ khí nóng trong tay, bên kia cho dù có bao nhiêu người đi chăng nữa thì anh ta cũng không sợ.

Bởi vì ở chỗ này, cũng không phải ai muốn có vũ khí nóng là có thế có được cả.

Nhà họ Cao tuy có giấy phép được quyền sử dụng súng, không có nghĩa là Cao Kình Thiên cũng có.

Cho nên, Cao Bằng một chút đều không sợ.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Cao Bằng trâm giọng nói, phía sau anh ta có hơn hai trăm binh lính của nhà họ Cao, hơi hơi chân chờ một chút, lập tức lấy ra viên bi màu đen, nháy mắt kéo ra bảo hiểm.

Mõm của lỗ đen được nâng lên, nhắm ngay về phía đám người Long Tuấn Hạo.

“Tôi đã phát mệt với tên rác rưởi anh rồi đấy, tôi đây sớm đã chơi chán rồi.

Mẹ nó, anh nghĩ rằng tôi không có súng à?”

Long Tuấn Hạo duỗi tay chỉ vào Cao Bằng chửi ầm lên.

Dáng vẻ cứng cáp đó, đầu sáng vô cùng, mặt trên còn có vài bông tuyết, khiến cho Liễu Tông Trạch không nhịn được một trận dở khóc dở cười.

“Anh đang khoe khoang cái gì chứ, nơi này là Long quốc, ngay cả súng cũng có thể tự tiện mang vào?”

Cao Bằng căn bản không tin, ngữ khí tràn đầy sự khinh thường.

Long Tuấn Hạo sửng sốt một chút, xoa xoa lòng bàn tay, nói: “Mẹ nó cái này tính tình bào một chút, tôi không phục, Lão Lâm, mang nó lên cho tôi đi!”

Liễu Tông Trạch đưa tay về phía Long Tuấn Hạo một chút, nhẹ giọng nói: “Chúng ta một khi sử dụng nó rồi thì mọi chuyện trở nên rất căng thẳng đấy, nhớ phải chú ý kỹ”

Long Tuấn Hạo do dự một chút, vẫn là gật gật đầu, nghiến răng chịu đựng.

Ở nơi như thế này, đám người Cao Bằng cầm súng thì được xem như hợp pháp.

Mà đám người Long Tuấn Hạo, đã vô cùng khó khăn khi cố gắng hết sức để có thể vận chuyển vũ khí nóng tới nay.

Nếu thực sự phải sử dụng nó, nhất định sẽ gây sự chú ý của đám người phía trên.

Đó chưa phải là phương án cuối cùng để giải quyết tất cả, bọn họ thật không thể sử dụng được.

Long Tuấn Hạo biết rõ chuyện này không phải là nhỏ, cho nên anh ta đành nghiến răng chịu đựng.

Nhìn thấy Long Tuấn Hạo trâm mặc xuống, Cao Bằng cho rằng Tuấn Hạo đang tỏ ra vẻ kiêu căng, phùng má giả làm người mập, trong lòng càng thấy khinh thường sâu đậm bao nhiêu thì khuôn mặt anh ta càng biểu lộ vẻ khinh bỉ bấy nhiêu.

“Cao Vũ, nếu anh hoặc anh ta có khí phách, thì đứng trước đám người kia đưa cho ông đây…

Cho tôi xem!”

Cao Bằng sau khi nói thì ngửa mặt lên trời cười to sảng khoái.

Anh ta vừa nói xong, lại lập tức thay đổi cách xưng hô.

Dù có như thế nào, anh ta cùng với Cao Vũ vốn cùng là họ hàng với nhau.

Nếu anh ta đối với Cao Vũ mà xưng ông đây, chẳng phải là ngang vai với cha Cao Vũ mà xưng là anh em hay sao? Vừa nghe lời này, Cao Vũ lập tức cất bước tiến về phía trước.

“Cao Vũ”

Kim Tuyết Mai vội vàng nắm tay Cao Vũ kéo lại.

“Anh rể.”

Kim Vũ Kiên cũng chạy đến, nắm lấy cánh tay còn lại của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc