RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3033

Lúc này, ông cụ nhà họ Diệp ngồi vào vị trí của mình, một mình nhấp một ngụm trà.

“Cha, cha đã làm những chuyện gì vậy?”

Diệp Thiên Long đi đi lại lại trong phòng mấy lần, sau đó bất ngờ dừng lại hỏi.

“Những lời này là có ý gì chứ?”

Ông cụ nhà họ Diệp khẽ cau mày, giọng điệu có chút không vui.

Bởi vì lúc này trong lời nói của Diệp Thiên Long giống như là đang chất vấn ông.

“Cha à, cha cũng đừng sĩ diện nữa!”

“Con nói thật với cha, bây giờ đừng giả bộ sĩ diện nữa, vô ích thôi!”

“Cao Phong, cậu ấy nổi giận rồi!” Diệp Thiên Long gãi đầu, sau đó thẳng thừng nói ra những điều này.

Ông cụ nhà họ Diệp cau mày thêm lần nữa, sau đó lắc đầu cười, nói rằng: “Con vội vàng hấp tấp như thế tới đi, chỉ vì muốn nói với cha là Cao Phong nổi giận rồi hay sao?”

“Trước tiên cha không nói đến sự tức giận của cậu ấy có ảnh hưởng gì đến cha hay không, cha muốn hỏi con một câu, cậu ấy nổi giận thì có thể làm gì?”

“Từ khi nào mà con cũng đi quan tâm đến cảm xúc của người khác như vậy.”

“Từ khi nào mà nhà họ Diệp lớn mạnh như thế chỉ vì sự tức giận của người khác lập tức trở nên hoảng sợ như vậy?”

Ông cụ nhà họ Diệp nói ra mấy câu làm cho Diệp Thiên Long ngay lập tức trở nên im lặng.

Giống như trong mắt của ông cụ nhà họ Diệp căn bản Cao Phong chả là cái gì cả.

“Cha à, coi như là con cầu xin cha, trước tiên cha hãy bỏ sự tự tin của mình sang một bên, chuyện này sẽ thành công hay sao?”

“Từ trước đến nay cha không hề biết cậu ấy, cậu ấy…cậu ấy là một người như thế nào đâu.”

“Con đã dẫn đầu binh sĩ mười năm nay, gặp qua vô số người, vô số binh sĩ dũng cảm, nhiệt huyết sục sôi chiến đấu, đều là một tay con cầm quân ra trận.”

“Nhưng con xin đặt tay lên ngực thề rằng từ trước tới nay con chưa từng thấy cậu ấy điên cuồng như thế.”

“Cha biết không, những người như vậy sau khi nổi giận thì có thể làm ra những chuyện gì không?”

Nghe được Diệp Thiên Long nói như vậy, cuối cùng ông cụ nhà họ Diệp cũng chậm rãi đặt tách trà xuống, trong lòng suy nghĩ điều gì đó.

“Cha biết không, nhất định cha không thể nào biết được.”

“Bởi vì, con cũng không biết, bình thường con người khi bị đả kích thì có thể làm những chuyện mà người khách không thể tưởng tượng nổi.”

Không đợi ông cụ nhà họ Diệp nói chuyện, lập tức Diệp Thiên Long đã mở miệng lần nữa.

Ông cụ nhà họ Diệp đặt tách trà sang một bên, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc thì ý con muốn nói là gì?”

“Cha có làm ra chuyện gì đối với Cao Phong hay không?”

“Cha à, con chỉ muốn nghe lời nói thật.” Diệp Thiên Long chắp hai tay hỏi.

“Không có.” Ông cụ nhà họ Diệp từ tốn trả lời.

“Thật sự là không có sao? Thật sự nếu cha có làm gì, con khuyên cha hãy lập tức dừng tay lại, sau đó chủ động liên hệ với cậu ấy.”

“Bằng không hậu quả, cha không thể nào gánh nổi.” Ánh mắt Diệp Thiên Long vô cùng chăm chú, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.

“Nực cười!”

Ông cụ nhà họ Diệp không thể ngồi im được nữa, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, ngay lập tức liền đứng dậy.

“Chỉ là một thằng nhóc Cao Phong mà đã làm cho con sợ đến như vậy sao?”

“Con nói cho cha biết, cậu ta có gì mà đáng sợ chứ?”

“Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta có thể làm gì ở Việt Nam này chứ?” Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh một cái, cau mày hỏi.

“Cậu ấy có thể sẽ dẫn người đến Thủ Đô!” Diệp Thiên Long khẽ cắn răng nói.

“Con để cậu ta tới sao!” Ông cụ nhà họ Diệp lại đập mạnh xuống bàn một cái nữa.

“Thật sự coi chúng ta là người dễ bắt nạt hay sao? Việt Nam này là nơi không cho phép bất kỳ ai có thể giở thói ngang ngược!”

“Bên ngoài cậu ta có binh sĩ riêng không phải là giả, nhưng nếu Việt Nam không cho cậu ta tiến vào, cậu ta có thể đi vào một mình hay sao?”

“Cha thấy con, thực sự ăn nhiều đến nỗi đầu óc bị ngu muội rồi!”

Ông cụ nhà họ Diệp cũng đang tức giận, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc