RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3771

Trên trăm thế lực lớn nhỏ, tổng binh lực trên hai trăm ngàn.

Cho dù đối mặt với Việt Nam, bọn họ cũng sẽ không có một chút e sợ, nói đi khiêu khích là khiêu khích.

Cường đạo Nam Cương đã chiếm cứ ở vùng đất Nam Cương này mấy chục năm, được các thế lực nước ngoài làm hậu thuẫn, không ai có thể lay chuyển được.

Làm mưa làm gió, không có việc xấu nào không làm.

Lại nhìn hiện giờ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi.

Tổng binh lực hơn hai trăm ngàn, bị mưu kế hai lần trước của Cao Phong giết gần tám mươi ngàn.

Cộng thêm trong khoảng thời gian này đám Long Tuấn Hạo từng bước xâm chiếm, lại càng ít đi không ít.

Chết thì chết, trốn thì trốn.

Nhân số hiện giờ chỉ còn sót lại gần bảy chục ngàn, một phần ba ban đầu.

Đây là so sánh rõ nét cỡ nào?

Trong một tháng này, nhân số bị diệt cao tới một phần ba.

Trong lòng mỗi cường đạo Nam Cương đều là ngũ vị tạp trần.

Ngày xưa sống làm mưa làm gió như thế, hình như không thể quay về được.

Chỉ có thể cảm thán một câu, lúc trước không biết con người đáng quý, hiện giờ không ai không rơi lệ.

Hiện giờ cường đạo Nam Cương, nhân số chỉ đạt khoảng bảy mươi nghìn người.

Không chỉ như vậy, hiện giờ trang bị của bọn họ cũng bị hỏng một nửa.

Long Tuấn Hạo cướp sạch kho vũ khí của hai đại liên minh bọn họ, đó tuyệt đối là đả kích rất lớn.

Mà bên khối tập đoàn Phong Hạo, hai trăm ngàn đại quân chiếm cứ phương bắc, có thể nuốt bọn họ vào bất cứ lúc nào.

Binh hùng tướng mạnh, trang bị hoàn mỹ.

Nói không chừng lúc nào đó sẽ tấn công tới.

Lúc này cường đạo Nam Cương, chỉ có thể thành thật bám vào John, mới có thể giữ tính mạng.

Nếu không phải John hạn chế, chỉ sợ khối tập đoàn Phong Hạo đã sớm dẫn đại quân tới gần, phá hủy tất cả Nam Cương.

Tứ đại Chiến Minh, đều lo lắng không thôi đối với vận mệnh sau này.

Giữa trưa, minh chủ của tứ đại Chiến Minh mở một cuộc họp ngắn.

Đức Khánh mạng lớn, tuy hỏng một chân, nhưng cuối cùng chạy kịp thời, cho nên giữ được tính mạng.

Tam đại minh chủ Chiến Minh, mỗi người ngồi một ghế.

Đức Khánh thì sắc mặt tái mét, nửa dựa vào đầu giường nói chuyện với mọi người.

“Ông Đức Khánh à, vết thương nặng như vậy, còn có thể tỉnh táo đi họp, đúng là hiếm có.”

Minh chủ Tây Minh liếc mắt nhìn Đức Khánh một cái nói.

Trong lòng Đức Khánh hừ lạnh một tiếng.

Nếu ông ta không ép mình tỉnh lại, chỉ sợ đợi vết thương của ông ta tốt hơn, ông ta đã sớm bị lấy hết binh quyền?

Người của cường đạo Nam Cương, trong đám bọn họ căn bản không tồn tại cái gọi là tin tưởng.

Đa số là khẩu Phật tâm xà, trước mặt thì xưng anh gọi em, sau lưng có thể trở tay đâm bạn một dao.

Vì lợi ích không từ thủ đoạn, hành động tàn nhẫn càng khiến người ta giận sôi.

Cho nên cho dù Đức Khánh mệt tới mấy, cũng ép buộc mình tỉnh táo lại, tham dự cuộc họp với mọi người.

“Được rồi, chúng ta đừng nhiều lời nữa, xem tình hình trước mắt, đưa ra ý kiến gì đi.”

“Nếu lại tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị khối tập đoàn Phong Hạo đùa tới chết.”

Minh chủ Nam Minh là một người đàn ông trung niên, xua tay nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tuy trong lòng có chút không phục, nhưng khối tập đoàn Phong Hạo quá cường đại, bọn họ không thể không phục.

“Dùng biện pháp cứng rắn, chắc chắn là quá khó rồi.”

“Nhân số của khối tập đoàn Phong Hạo hiện giờ, đã hơn gấp ba chúng ta.”

“Cho nên chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là đóng cửa không ra canh phòng nghiêm ngặt cố thủ.”

“Chỉ cần chúng ta canh giữ ở bên Tam Giác Vàng không ra ngoài, khối tập đoàn Phong Hạo sẽ không có biện pháp đối với chúng ta.”

“Cộng thêm ngài John kìm chế nữa, khối tập đoàn Phong Hạo lại càng không thể tùy tiện tấn công.”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Bình luận

Truyện đang đọc