Chương 1476
Mà ngay một khắc này, động tác Mộ Dung Hạo bỗng nhiên dừng lại, có chút kinh ngạc liếc nhìn Cao Phong.
Cao Phong không có thời gian đi để tâm suy nghĩ của Mộ Dung Hạo, thô bạo đá không ngừng.
“Trên mặt anh có cái gì vậy?”
Bỗng nhiên, Mộ Dung Hạo mở miệng hỏi một câu.
Nghe thấy Mộ Dung Hạo nói như thế, toàn bộ mọi người đều quay đầu nhìn về phía mặt của Cao Phong.
Bấy giờ chỉ thấy nơi khuôn mặt Cao Phong, chỗ bên mặt lại nổi lên một lớp da.
Hơn nữa, cái mũi của Cao Phong giống như bị đánh lệch đi, thoạt nhìn khuôn mặt có chút biến dạng! Trong lòng Cao Phong chấn động, liên vội vàng vươn tay xoa nhanh lên mặt, định vuốt mặt nạ lên một lần nữa.
“Cho tôi xem xem, rốt cuộc trên mặt anh có cái gì!”
Mộ Dung Hạo đột nhiên tiến lên, dùng một quyên đập về phía Cao Phong.
Cao Phong tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể duỗi hai tay ra ngăn cản.
Đúng lúc đó, Mộ Dung Hạo bỗng nhiên biến quyên vi chưởng, một tay xé đi mặt của Cao Phong.
Tốc độ của Mộ Dung Hạo thật sự là quá nhanh, ngay cả Cao Phong cũng chẳng phản ứng kịp, đã bị Mộ Dung Hạo trực tiếp bắt được một góc mặt.
“Roạt roạt!”
Trước mắt bao người, một thanh âm xé rách yếu ớt vang lên, thế mà Mộ Dung Hạo lại từ trên mặt Cao Phong, kéo xuống một lớp da mặt.
“Trời ơi!”
Trong chốc lát, vô số người đều phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Mà Nam Phương Minh Nguyệt lại bỗng nhiên càng trừng lớn hai mắt, lập tức đứng bật dậy từ trên ghế.
Chỉ thấy sau khi lớp da kia bị kéo xuống khỏi mặt Cao Phong, liên để lộ một khuôn mặt hoàn toàn không giống với ban đầu.
Cao Phong lúc này, ngũ quan cân xứng, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng.
Tuy bên mặt vẫn còn có chút máu ứ đọng, nhưng vận nhự cũ không thể ngăn được nét anh tuấn trên gương mặt anh.
Sự anh tuấn của anh, tuy chẳng thế nào sánh bằng vẻ đẹp ngọc diện thư sinh của Hoàng Phủ Đao Hàn, nhưng thoạt nhìn Cao Phong lại có thêm sự nam tính, hơn nữa còn đặc biệt làm người ta nén lòng mà nhìn xem lần hai.
Và nếu so với khuôn mặt bình thường trước kia của anh thì càng giống như cách biệt một trời.
Giờ khắc này, toàn bộ tất cả mọi người đều ngơ ngác, căn bản không biết đây là tình huống gì.
Nam Phương Minh Nguyệt vốn còn đang trừng to mắt, sau đó hô hấp cô ta đã trở nên dồn dập, không ngừng nhìn thẳng khuôn mặt Cao Phong.
Trong đầu cô ta có một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện, sau đó chậm rãi cùng khuôn mặt của Cao Phong ngay trước mắt, chậm rãi dung hợp với nhau…
Khuôn mặt kia trong đâu Nam Phương Minh Nguyệt, là hình ảnh duy nhất trên điện thoại di động của cô ta, ảnh chụp Cao Phong ở thủ đô Hà Nội.
Mà lúc này khuôn mặt của Cao Vũ trên lôi đài, đã dân dân trùng khít với tấm hình kia.
Đôi mắt Nam Phương Minh Nguyệt không ngừng trợn to, cứ thế trợn to hơn nữa, trong nội tâm càng thêm kinh hoảng không dứt.
Cao Phong, Cao Vũ, Cao Phong, Cao Vũ…
Giờ này khắc này, trong đâu Nam Phương Minh Nguyệt không ngừng vang vọng hai cái tên ấy.
Mãi đến cuối cùng, Nam Phương Minh Nguyệt cũng chẳng thể tiếp nhận được sự thật nào đó.
Cao Phong, chính là Cao Vũ! Cao Vũ, lại chính là Cao Phong mà cô ta mong nhớ ngày đêm! Hai người bọn họ, vốn chính là cùng một người, là cùng một người đó! Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy bản thân thật là ngốc, trước đây vậy mà lại chẳng nghi ngờ gì cả.
Kỳ thật chỉ cần mình hơi chú ý một chút, nhất định sẽ phát hiện ra manh mối thôi.
Chỉ có điêu Nam Phương Minh Nguyệt trước kia có ấn tượng quá kém đối với Cao Phong, khiến cô ta hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.
Bây giờ nghĩ lại, hết thảy những điều mà Cao Phong làm ở thị trấn bi*n đ*ng, há có thể là điều người bình thường làm được ư? Chỉ có một người đàn ông hùng mạnh như Cao Phong ở Thủ đô Hà Nội, mới có thể làm ra đại sự như thế Hơn nữa mình cũng đã sớm phát hiện, đôi mắt của Cao Phong và Cao Vũ, quả thực chính là khắc ra từ một khuôn mẫu mà.
Thế nhưng, chính mình vẫn không hề hoài nghỉ cả hai đều là cùng một người.
“Cao Vũ! Ngươi lừa ta gạt đúng là khổ thật!”
Nam Phương Minh Nguyệt hô to một tiếng, nước mắt tràn mi.