Chương 1219
Nhưng bọn họ là suy nghĩ sai lầm một lần nữa.
Sau khi giải quyết xong việc của Xí nghiệp Dương Thị, Cao Phong giống như đã biến mất mà không hề thông báo trước một thời gian rôi, căn bản là anh cũng không có làm nên bất cứ chuyện gì cả.
Thậm chí còn có một số người suy nghĩ rằng thế lực đứng đầu muốn qua lại thân thiết với Cao Phong, vậy mà bọn họ cũng không thể tìm ra dấu vết của Cao Phong.
Nhưng không hiểu vì sao, những thế lực hàng đầu này đều có chung một loại linh cảm.
Tại giờ phút này đây, thành phố Hòa Bình chỉ là giả vờ bình tĩnh trên bề ngoài thôi.
Trên thực tế, một cơn gió lốc bão bùng rất mạnh đang được hình thành! Vô số nhân viên đều đang đổ xô về phía những nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.
Phía chân trời, vầng trăng sáng rõ treo cao giữa bầu trời đen lấp lánh đầy sao.
Đêm ngày càng tối dần…
Thành phố Hòa Bình.
Sau khi Kiều Thu Vân cãi nhau với Kim Tuyết Ngọc, cô ta đang ngồi trên cái ghế tựa và ngẩn ngơ mấy lần liên.
Tầm khoảng hơn một giờ, Kim Tuyết Ngọc vẫn không hê cử động.
Trong đầu cô ta đang suy nghĩ về đủ loại chuyện khác nhau, bây giờ đầu óc của cô ta giống như một mớ hỗn độn.
“Này…
hì hì, chị dâu Tuyết Mai ơi…
À không đúng, là Kim Tuyết Ngọc, ha ha!”
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Vẻ mặt của Cao Bằng trở nên đỏ bừng vì uống rượu, anh ta bước đi lững thững, bước đứng bước đố mà đi vào, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy ý cười xấu xa.
Anh ta vừa đi, anh ta vừa kéo cà vạt trên cổ của mình ra,xem ra bộ dạng này có vẻ như không chờ đợi thêm được nữa rồi.
Kim Tuyết Ngọc vô cùng sửng sốt, cô ta theo bản năng mà đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cao Bằng.
Tuy rằng bên ngoài của Kim Tuyết Ngọc nhìn có vẻ cực kỳ lạnh lùng nhưng thực chất sâu trong đáy mắt của cô ta vẫn ẩn chứa sự căng thẳng đến khó tả.
“Đừng sợ, tôi sẽ không ăn thịt em đâu, nhưng ngược lại thì em phải ăn tôi, ha ha!”
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Kim Tuyết Ngọc trở nên như thế này trong mắt anh ta, Cao Bằng không thể nhịn được mà cười ha ha một tiếng.
Đêm ngày hôm nay, bởi vì có sự tồn tại của Kim Tuyết Ngọc nên Cao Bằng đã cố hết sức để kiểm soát việc uống rượu của mình.
Vì vậy, mặc dù trong đầu óc anh ta có chút choáng váng, nhưng ý thức của anh ta vẫn luôn tỉnh táo, anh ta cũng không có uống nhiều đến nỗi thật sự có thế say rượu như chết.
“Không phải là em muốn làm lá chắn cho chị gái của mình hay sao? Vậy thì em hãy tỉnh ngộ đi nhé.”
“Tạm thời thì chị gái của em không thể làm được chuyện này, vậy thì để em làm vậy! Chị gái của em chỉ là tạm thời không thể hầu hạ chăm sóc cho tôi mà thôi, vậy thì em hãy thay mặt cô ấy mà hầu hạ tôi nhé!”
Cao Bằng nở nụ cười ẩn chứa điều gì đó vô cùng mờ ám, sau đó anh ta trực tiếp lao vê phía Kim Tuyết Ngọc.
Kim Tuyết Ngọc nghiến chặt răng và lùi lại phía sau hai bước.
“Em chạy cái gì hả! Tôi cho em chạy à!”
Cao Bằng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nên anh ta đã trực tiếp vô lấy Kim Tuyết Ngọc.
“Anh mau cút ra cho tôi!”
Ngay lúc này, một cảm xúc vô cùng ghê tởm trào dâng trong lòng Kim Tuyết Ngọc, cô ta dùng sức đẩy Cao Bằng ra.
Đột nhiên trong đầu cô ta không ngừng nhớ tới Cao Phong.
Khi đối mặt với Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc luôn sẵn sàng chủ động ôm lấy Cao Phong.
Nhưng ngoại trừ Cao Phong ra thì những người đàn ông khác đều khiến cho Kim Tuyết Ngọc cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cao Bằng bị Kim Tuyết Ngọc đẩy ra một phen, tuy rằng anh ta cách xa Kim Tuyết Ngọc vài mét nhưng cái ánh mắt sắc lạnh hung hãn đó vẫn dõi theo từng cử chỉ hành động của cô ta.
“Tôi thấy em là đang tự mình đi tìm cái chết đó! Hãy lại đây, nếu không thì em đừng có trách tại sao tôi đối xử thô bạo với em?”
Ánh mắt của Cao Bằng trở nên lạnh như băng, anh ta nhìn chằm chằm vào Kim Tuyết Ngọc.