RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2930

Đám người nghe vậy, trong lòng rơi lộp bộp.

Cao Kình Thiên muốn lấy chức gia chủ nhà họ Cao?

Đây chẳng phải ý rằng, anh đã quét sạch bọn người Cao Anh Hạo, hoàn toàn tiếp quản nhà họ Cao sao?

“Trời ơi…”

“Ba năm trước hắn bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, ba năm sau hắn mạnh mẽ trở về dẹp hết chướng ngại mà tiếp quản nhà họ Cao?”

“Lúc hắn rời đi không có gì cả, sợ là chỉ có mỗi bộ quần áo?”

“Từ không có gì tới có cả nghìn người, ngay cả chính phủ bên trên cũng nhắm một mắt mở một mắt với việc làm của hắn…”

Hơn hai trăm người không nói lời nào, nhưng bọn họ thật sự không chống chế nổi nội tâm đang dao động của mình.

Mai Quỳnh Như và Mai Hoàng Thiên nhìn nhau, trống ngực đập liên hồi.

Tiếp đó, cảm xúc hối hận từ sâu trong đáy lòng cô ta dâng lên, từ từ bùng nổ.

Lúc Cao Phong dẫn người lên đánh chiếm đảo nhà họ Cao, bọn họ có nuối tiếc, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Lúc Cao Phong bị người của nhà họ Phạm đuổi bắt, bọn họ thậm chí còn cảm thấy kẻ không nơi nương tựa đúng là không có ai giúp đỡ, vĩnh viễn không đấu lại đám người Cao Anh Hạo.

Hôm nay, bọn họ lại cảm thấy vô cùng hối hận.

Chỉ còn kém tiếc đứt ruột đứt gan thôi.

“Mấy người không nghe thấy sao?”

Ánh mắt Cao Phong nhìn qua đám người, anh thấy Mai Quỳnh Như cũng chỉ nhìn quét qua mà thôi.

Không dừng lại thêm chút nào, giống như trông thấy người xa lạ.

Thái độ Cao Phong như vậy càng làm Mai Quỳnh Như thêm khó chịu.

Cô ta bây giờ, ngay cả tư cách để Cao Phong nhìn nhiều hơn cũng không có.

“Nghe được! Chúng tôi nghe được, ngày kia đúng không, chúng ta nhất định sẽ tới!”

“Đúng đúng, ngày kia…”

Đám người mới đáp lời xong, Cao Phong hình như nhớ tới việc gì đó, anh giơ tay ra, làm động tác cả bàn tay hạ từ trên xuống.

“Tạch!”

Mọi người ở hiện trường liền ngậm miệng, im lặng.

“Tôi nhớ trước đó đã nói, ai tới sau mười giờ tối.”

“Cứ trễ một giờ thì các người phải dập đầu một cái.”

Cao Phong đứng đó, nhàn nhạt nói, rồi chậm rãi nhìn thời gian.

Anh nói xong lời này, trong lòng mọi người cả kinh.

Quỳ xuống trước người trẻ tuổi như Cao Phong đã khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khuất nhục.

Nếu bọn họ dập đầu với Cao Phong thì chẳng phải mất hết mặt mũi sao?

Này còn không bằng trực tiếp chết đi.

“Bây giờ là một ba giờ ba mươi sáu phút.”

“Đã qua mười giờ một khoảng thời gian ba tiếng ba mươi sáu phút.”

Cao Phong từ tốn nói, giọng nói nhàn nhạt: “Cho nên, bốn bỏ năm lên, các người dập đầu với tôi bốn cái.”

Giọng nói anh bình tĩnh lại mang theo khí thế cường đại, không cho người khác nghi ngờ.

Mục đích của Cao Phong ngày hôm nay, chỉ có một.

Chính là muốn ép những người được gọi là đại lão ở Đà Nẵng không cách nào ngẩng đầu lên được.

Để những người cao cao tại thượng này, ở trước mặt Cao Phong anh, vĩnh viễn không cao ngạo nổi.

Anh vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.

Hơn hai trăm người im lặng, kể cả hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo kỷ luật nghiêm minh đứng quanh đó cũng không phát ra chút âm thanh nào.

Toàn bộ lâm vào yên tĩnh như chết.

Giống như cả thời gian cũng bấm nút tạm dụng.

Chỉ có tiếng sóng biển từ nơi xa không ngừng truyền tới mới chứng minh thời gian không bị dừng lại.

“Sao vậy, làm khó các người rồi?”

“Vậy trước đó tôi đã thông báo rõ thời gian mời các người đến…”

Bình luận

Truyện đang đọc