Chương 4187
“Bép!”
Tất cả binh sĩ Phong Hạo phụ trách lái xe đến, trên mặt mỗi người đều bị ăn một cái bạt tai.
Những thành viên trong Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này căn bản không phải là kẻ tốt lành gì.
Lúc này bọn họ có sức lực, phải lập tức tích góp oán hận trước khi bắt đầu xả giận.
“Bốp!”
“Xéo ngay! Đừng cản đường!”
“Cái thứ ngu ngốc!”
“Bốp!”
Mấy trăm người binh sĩ Phong Hạo, mỗi người đều đã trúng ít nhất hai bạt tai.
Mà những thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đang đánh người kia lại hả hê cười lớn.
Kẻ gian đắc chí, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng những binh sĩ Phong Hạo này vì tránh quấy rầy đến kế hoạch của Cao Phong, chỉ đành cắn răng chịu đựng, yên lặng đứng sang một bên.
“Đệch!”
“Đệch mợ nó! Đám chó này!”
Những binh sĩ Phong Hạo đằng sau Cao Phong, người nào người nấy đều nhìn đến tức căm gan ói máu, hận không thể nổ súng bắn chết tất cả thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia.
Nhưng, bọn họ biết bọn họ không thể.
Cao Phong cũng chầm chậm buông cánh tay xuống, hai tay chắp sau lưng.
Hai bàn tay không ngừng siết chặt, lại siết chặt hơn nữa.
Bên trong đôi mắt lại giống như sắp phun ra lửa đến nơi.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra một loại sát khí lạnh lẽo.
Ở ngay trước mặt anh, sỉ nhục người của anh, chuyện này thật sự làm Cao Phong còn khó chịu hơn cả việc bọn chúng trực tiếp sỉ nhục anh.
Những người này theo anh kiếm cơm, mà bây giờ anh lại để cho cấp dưới chịu thiệt thòi, trong lòng Cao Phong cực kỳ tự trách.
Nhưng việc đã đến nước này, ngoại trừ kiềm chế ra thì không còn bất cứ biện pháp nào khác.
Tất cả thiệt thòi trước đó đều đã chịu đựng rồi, bây giờ chỉ còn kém một bước cuối cùng này, Cao Phong sao có thể không nhịn?
Thế là, Cao Phong hít sâu nhiều lần, rốt cuộc vẫn dằn xuống lửa giận trong lòng.
“Ha ha ha! Cậu Phong, vậy bọn tôi đi nhé?”
Gorden và Kell đều cười ha ha, cười nói với Cao Phong.
Mấy ngàn thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu cũng cười phá lên, có người ngồi trên xe, có người lại đòi cuốc bộ.
Dù sao mấy trăm chiếc xe này chắc chắn không thể chứa nổi nhiều người bọn họ như vậy.
Cao Phong không nói gì, môi mím lại thật chặt, anh đang cố hết sức kiềm chế cơn giận của mình.
“Vốn dĩ tôi còn muốn để toàn bộ các người cúi mình tiễn tôi đi một lát, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên thôi đi.”
“Dù sao, cậu bị mất đi bà xã và con, trong lòng cũng đã rất khó chịu rồi, đúng không? Ha ha!”
Gorden cười ha ha, trực tiếp được người dìu vào trong xe.
Thân thể Cao Phong hơi run rẩy, dường như cơn phẫn nộ trong lồng ngực không chịu được khống chế muốn bùng nổ ra ngoài.
“Anh Phong, tình hình có thay đổi.”
Vào lúc này, Ruth nhanh chóng chạy đến, trong tay còn cầm điện thoại di động.
“Tình hình thế nào rồi?”
Cao Phong bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Ruth hỏi.
“Trước tiên kêu bọn họ dừng lại đã! Không thể để cho bọn họ đi được.”
Ruth nhìn về phía bên kia một chút, thấy đám người Ruth đã chuẩn bị rời đi thì bèn vội vàng nói.
“Có chuyện gì vậy? Bên phía Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng có tin tức rồi sao?”
Cao Phong khựng lại một chút, sau đó gấp gáp hỏi.
“Đúng! Thủ lĩnh của chúng tôi đang chạy về phía này.”
“Cô ấy nói cô ấy đã điều tra ra được tin tức liên quan đến Kim Tuyết Mai.”
Ruth gật đầu thật mạnh, trong giọng nói toát lên sự phấn khởi.