RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1498

Nhưng mượn ánh sáng yếu ớt từ tấm thép màu trong phòng, vẫn có thể thấy, hiện tại căn phòng thép đang bị rất nhiều bóng người trực tiếp bao vây.

Nội tâm Cố Minh Tuấn bỗng dưng sinh ra một luồng dự cảm xấu.

Tiếp đến, luông dự cảm xấu này dần dần biến đối thành sợ hãi.

Ảnh mắt Cố Minh Tuấn lóe lên, định mò lấy khẩu súng lục sau lưng.

“Âm! Một gã đàn ông cao to bước lên, không nói hai lời đã đấm một đấm.

Lấy thế chất của Cố Minh Tuấn, thế quái nào địch lại gã đàn ông cao to này được, cây súng lục nhanh chóng bị đoạt mất.

Gã đàn ông cao to kia dứt khoát khống chế Cố Minh Tuấn, ãn ông ta xuống đất ngay tại chỗ.

“Tụi mày là ai, tụi mày muốn làm gì?”

“Tao là Cố Minh Tuấn, là Tổng giám đốc bất động sản Bằng Phi, là người của nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, tụi mày tính làm gì?”

Cố Minh Tuấn bị đè xuống đất, nửa bên mặt bị chà dưới đất vẫn không quên mở to mồm uy hiếp.

Mà Lâm Vạn Quân lúc này thì vững như Thái Sơn, ngôi trên giường giống như thầy tu già ngồi thiền, ánh mắt híp lại, nét mặt dửng dưng.

Thân thể ông ta đã không còn run rẩy kịch liệt nữa, sống lưng ưỡn thẳng tắp.

Trông cứ như người lính già vừa chiến thắng trở về từ chiến trường, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Nói, tụi mày là ai? Tụi mày dám động đến tao à?”

Cố Minh Tuấn vẫn la lối ở chỗ cũ.

“Âm! Gã đàn ông cao to nện thẳng một đấm vào cái miệng trên mặt Cố Minh Tuấn, đấm cho mấy cái răng rụng lã chã.

Bản thân Cố Minh Tuấn không hề có năng lực chiến đấu, ông ta chỉ thích hợp với những thủ đoạn chơi bẩn sau lưng.

“Bọn tao đến đòi nợ”

Gã đàn ông cao to trâm giọng nói.

“Đòi nợ?”

Cố Minh Tuấn nghe vậy có hơi sửng sốt, ông ta cũng không nhớ câu mà Lâm Vạn Quân từng nói trước kia.

Bây giờ phản ứng đầu tiên trong lòng ông ta chính là chắc chắn món nợ này thuộc về bất động sản Bằng Phi, nên người ta đến đòi tiền.

Bởi vì trong mấy tháng nay, Cao Bằng đúng là hại không ít người, cũng thiếu rất nhiều người khoản công trình chưa trả.

“Được! Tôi trả, tôi trả, tôi có thể cho các anh, các anh muốn bao nhiêu tiên, thiếu nợ phải trả là đạo lý hiển nhiên, tôi tình nguyện trả!”

Cố Minh Tuấn la lớn.

Gã đàn ông cao to khẽ lắc đầu, nói: “Thiếu nợ thì phải trả tiền là đúng rồi, thế, còn nợ máu thì sao?”

“Cái gì?”

Cố Minh Tuấn tức thì trợn to mắt, môi run rẩy nói.

“Nợ máu, đương nhiên phải dùng máu tươi để trả rồi ”

Không đợi Cố Minh Tuấn mở miệng, một bóng người sắc mặt u ám bước từ bên ngoài vào.

Chính là Cao Kim Thành vừa mới giải quyết mấy gã an ninh, lúc này trên tay anh ta còn vương máu tươi.

Cố Minh Tuấn dĩ nhiên là biết Cao Kim Thành, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng đờ, tim bắt đầu nhảy thình thịch.

Cao Kim Thành chỉ liếc Cố Minh Tuấn một cái, cũng không nhìn thêm nữa, mà quay đầu nhìn về phía Lâm Vạn Quân.

Thấy bộ dạng của Lâm Vạn Quân hiện tại, lông ngực Cao Kim Thành chấn động dữ dội, hốc mắt lập tức đỏ thảm.

Anh ta nghĩ tình cảnh của Lâm Vạn Quân chắc chắn sẽ không được tốt lắm, nhưng không ngờ lại thê thảm như vậy.

“Ông Lâm!”

Cao Kim Thành gọi một tiếng đầy xót thương, bỗng chốc quỷ hai đầu gối xuống đất.

“Trở lại thì tốt, trở lại, thì tốt.”

Lâm Vạn Quân thở dài, trong mắt chất chứa vui vẻ và yên lòng.

Nhà họ Cao có rất nhiều người trẻ tuổi, dù là con em nhà họ Cao hay những chiến sĩ nhà họ Cao, phần lớn đều là Lâm Vạn Quân nhìn họ lớn lên.

Bình luận

Truyện đang đọc