RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3093

Đúng là ăn nói vớ vẩn.

Nếu như Cao Phong là người yếu đuối như thế thì nhóm Liễu Tông Trạch đã không khăng khăng một lòng đi theo anh.

Quả nhiên, Cao Phong nghe được những lời ông cụ nhà họ Diệp nói thì không nhịn được cười lạnh.

Nhà họ Cao là cả tâm huyết của ông cụ nhà họ Cao thì làm sao có thể tùy tiền đưa ra được?

Năm đó ông cụ nhà họ Cao không muốn bước vào thủ đô, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng nên mới quyết định ở lại Đà Nẵng định cư.

Thế nhưng ông cụ nhà họ Diệp lại muốn Cao Phong mang theo cả nhà họ Cao cúi đầu, đúng là ảo tưởng sức mạnh.

Mặt khác, Cao Phong là người đàn ông của Kim Tuyết Mai.

Làm gì có cô gái nào muốn người đàn ông của mình là kẻ mềm yếu, chỉ cần người tôi bảo quỳ là quỳ?

Nếu Cao Phong làm thế thật thì dù có cứu được Kim Tuyết Mai, với tính cách của cô thì chắc cũng không hề vui vẻ một tí nào.

Vì thế, Cao Phong nhất quyết không thể quỳ vì Kim Tuyết Mai.

Chỉ với hai nguyên nhân đó thôi lời ông cụ nhà họ Diệp nói đã buồn người không thể tả nổi rồi.

Cao Phong, lại không hề lo lắng một tí nào.

“Người con gái của tôi thì tôi sẽ tự mình đi cứu! Cứ bằng chính đôi tay của mình.”

“Chứ không phải là dựa vào sự bố thích của người khác.”

“Thế nên hãy mau dẹp những cái suy nghĩ vớ vẩn đó của ông vào đi, chờ tôi qua đó.”

Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người dậy, thanh kiếm quẹt một đường dưới đất, nói từng chữ từng chữ một, cực kì khí phách.

“Với tình trạng của cậu bây giờ đấy ư? Cậu nên biết rằng tôi đang cho cậu cơ hội đấy.

Ông cụ Diệp cười lạnh, nhìn chằm chằm Cao Phong.

Thế nhưng chẳng hiểu sao Cao Phong lại có cảm giác ánh mắt của ông tôi còn mang một ý nghĩa nào khác.

Dường như điều ông ấy đang cất giấu đó là bảo anh đừng đồng ý?

Bấy giờ Cao Phong cũng không thể chắc được ánh mắt mình.

Yêu cầu đó là do ông cụ nhà họ Diệp đưa ra nhưng ông tôi lại không muốn để anh đồng ý tức là sao?

Thế nhưng dù ông cụ nhà họ Diệp có suy nghĩ gì thì Cao Phong cũng sẽ không đồng ý.

“Tôi không muốn lấy cơ hội này.”

“Tình trạng của tôi bây giờ có thể làm gì được ư? Tôi có thể đi từng bước, từng bước đến trước mặt ông.”

“Ông cứ đứng đó chờ đi, con mẹ nó dù tôi có phải chết cũng phải qua tới được đó.” Cao Phong đột nhiên vung kiếm lên, lời nói cực kì khí phách.

“Được!”

Ông cụ nhà họ Diệp cười lạnh, sau đó vỗ tay cười nói: “Cậu rất tự tin! Thế nhưng tự tin quá thì nó sẽ thành tự phụ!”

“Một khi đã như vậy thì hôm nay tôi sẽ bỏ thêm một vài thứ vào vụ đặt cược.”

“Nếu như cậu có thể lấy tình trạng bây giờ, phá hủy tất cả mọi chướng ngại vật để đi tới trước mặt tôi thì từ nay về sau nhà họ Diệp của thủ đô sẽ cúi đầu trước nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng!”

Những lời ông cụ nhà họ Diệp nhanh chóng khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đó ngu người.

Cái này… Là thật hay đùa gì đấy?

Rõ ràng là nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc đứng đầu thủ đô mà lại muốn cúi đầu trước nhà họ Cao của Đà Nẵng ư?

Rốt cuộc là do ông cụ nhà họ Diệp diên rồi hay là ông tôi đang có những suy nghĩ gì đó khác?

Thế nhưng bấy giờ cả Diệp Thiên Long cũng híp mắt lại, trong lòng cứ băn khoăn suy nghĩ, hoàn toàn không thể đoán ra được suy nghĩ của ông cụ nhà họ Diệp bây giờ.

Có điều dù là Diệp Thiên Long hay tất cả những người trong nhà họ Diệp thì cug4 không có ai nói gì.

Ông cụ đã đưa ra quyết định, những đứa con cháu trong nhà như bọn họ có cảm thấy không phục thì cũng không biết phải làm thế nào.

Cao Phong khẽ nhíu mày, đối diện với ông cụ Diệp như thế khiến anh bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Anh cứ có cảm giác ông cụ làm thế vì một mục đích sâu xa nào đó.

“Tất nhiên, tôi bỏ thêm điều kiện đặt cược cho cậu thì tôi cũng phải có thêm một vài điều.”

“Nếu như cậu không thể đi đến trước mặt của tôi thì từ này về sau nhà họ Cao của cậu phải cúi đầu trước nhà họ Diệp.”

“Cậu có dám đồng ý không?” Ông cụ nhà họ Diệp nắm lấy cây gậy, tay kia vuốt ve chòm râu.

Bình luận

Truyện đang đọc