RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3112

Ông tôi mặc bộ áo dài xanh đen, mang giày vải và mái tóc hoa râm.

Tuy trông như tuổi rất lớn nhưng tinh thần vẫn cực kì minh mẫn, xương cốt lại càng rắn chắc, cơ thể hết sức khỏe mạnh cường tráng.

“Làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi nên giết Cao Phong hay là không giết đây?”

“Tôi cảm thấy vẫn nên giết thì hơn, diệt cỏ tận gốc không lo hậu hoạn.”

“Đúng! Chỉ cần cậu tôi dám xông vào nơi này của chúng tôi thì sẽ bị ghép vào tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, giết cậu tôi cũng chẳng làm sao cả!”

“Chúng tôi chỉ đang tự vệ thôi, không ai có thể nói gì.”

Mọi người bàn bạc với nhau, hết người đến người khác nêu ý kiến.

Không một ai ngờ rằng trong tình huống thế này rồi nhưng vấn đề nhà họ Đặng đang bàn với nhau không phải là bàn bạc giảng hòa với bọn họ thế nào mà là có nên giết chết Cao Phong hay không.

Như thể giết chết Cao Phong chính là một chuyện hết sức dễ dàng, đơn giản.

Như thể tất cả những mối quan hệ, thế lực, liên minh Cao Phong có được từ trước đến nay đều không là gì trong mắt bọn họ.

“Ông Đặng, ông nghĩ thế nào?” Bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên ngước lên nhìn ông cụ nhà họ Đặng nói.

Ông cụ nhà họ Đặng chậm rãi ngước mắt lên, sau đó nói: “Cao Phong, đã dẫn người tới đây rồi ư?”

“Đúng vậy, cậu tôi đã dẫn người tới rồi.”Người đàn ông trung niên kia gật đầu trả lời.

Ông cụ nhà họ Đặng híp mắt lại, sâu trong đáy mắt là vẻ phức tạp không thể tả xiết.

Sau một lát ông tôi mới bỗng nhiên thở dài.

“Khi làm những chuyện này tôi còn nghĩ rằng nhà họ Diệp sẽ không nhúng tay cản trở. Thế nên tôi mới dám đưa ra quyết định nhanh chóng như thế”

“Nhưng tôi không thể ngờ được rằng cả nhà họ Diệp cũng không thể chèn ép nổi tên Cao Phong!”

Ánh mắt ông cụ nhà họ Đặng rất phức tạp, đồng thời cũng có chút kinh ngạc.

Ông tôi thật sự không thể ngờ là Cao Phong lại trên cơ cả nhà họ Diệp.

“Ông cả đừng lo lắng.”

“Suy cho cùng thì nhà họ Diệp và Cao Phong cũng có chút quan hệ nên sẽ không ra tay quá tàn nhẫn.”

“Nhưng nhà họ Đặng chúng tôi thì lại không có quan hệ quái gì với tên Cao Phong đó cả, chúng tôi thích giết thì cứ giết thôi.” Gã đàn ông trung niên kia cười lạnh, vẻ mặt hết sức khinh thường.

Những lời gã tôi nói nhận được rất nhiều sự đồng ý.

Nếu như nhà họ Diệp thật sự muốn chơi tới cùng với Cao Phong, chỉ với sức của một mình Diệp Thiên Long, thoải mái điều động binh lính tới là đủ để đè Cao Phong xuống đất đánh tơi bời rồi.

Thế nên Cao Phong có thể lướt qua nhà họ Diệp gia để đánh tới nhà họ Đặng là vì gia tộc họ Diệp không muốn giải quyết anh mà thôi.

Nếu như bọn họ muốn chơi lớn, có lẽ Cao Phong còn chẳng có nổi cái mạng để đến nhà họ Đặng nữa là.

Nhưng nhà họ Đặng thì khác, chỉ cần Cao Phong dám đến thì bọn họ sẽ dám giơ tay đè chết anh.

“Đúng vậy, chỉ là một kẻ quê mùa đến từ thành phố khác mà thôi.”

“Có lẽ nhà họ Cao bọn họ đủ sức một tay che trời ở Đà Nẵng, nhưng đến thủ đô này thì nhà họ Cao chẳng là cái quái gì cả.”

“Nhà họ Cao chẳng có tí dây mơ rễ má nào ở thủ đô, cùng lắm là có tí quan hệ với nhà họ Diệp mà thôi.”

“Chuyện của ông cụ nhà họ Diệp năm đó cũng có lỗi với nhà họ Đặng chúng tôi nên sẽ không nói thêm bất kì điều gì.”

“Yên tâm đi, chỉ cần Cao Kình Thiên dám đến thì chúng tôi chắc chắn có thể giết cậu tôi.”

Mọi người càng nói càng tỏ vẻ khinh thường, như thể giết chết Cao Phong chỉ là một chuyện đơn giản như giết một con gà.

“Chúng tôi cũng không nên khinh thường họ quá, thanh niên Cao Phong này không phải là người dễ đối phó như vậy.”

“Cậu tôi có thể dễ dàng dẫn người tiến vào thủ đô như thế thì chắc chắn đằng sau có rất nhiều uẩn khúc nào đó, không đơn giản như những gì chúng tôi thấy ngoài mặt đâu.”

Ông cụ nhà họ Đặng híp mắt lại, nhìn mọi người nói.

“Ha ha, ông cả, chẳng lẽ ông bị cậu tôi dọa sợ rồi ư?”

“Có lẽ nhà họ Phạm sợ Cao Phong thật nhưng mà nhà họ Đặng chúng tôi lại không sợ!”

“Nhà họ Đặng chúng tôi khiêm tốn với đời nhưng khiêm tốn không có nghĩa là trong suốt bao năm nay nhà chúng tôi không hề có sự phát triển.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc