RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4393

“Không có, gió Tây Vực có hơi lớn, cay mắt.”

Hoa Hồng nhẹ nhàng xua tay, tiếp đó cô ta đi rửa sạch mặt rồi chậm rãi ngồi xuống ghế mà ngẩn người.

Molly len lén liếc mắt nhìn Hoa Hồng một cái, cô ta lắc đầu rồi than nhẹ một tiếng.

“Hoa Hồng! Thật ra chút tâm tư nhỏ này của chị, tụi em đều có thể nhìn ra được.”

“Chị có biết vì sao không?”

“Bởi vì trong tất cả thành viên của đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng của chúng ta chỉ có chị là chưa từng nói tới chuyện yêu đương.”

“Những chuyện mà chị đã trải qua thì tụi em cũng đều đã trải qua, cho nên sao lại có thể không nhìn ra được chứ?”

“Nhưng em vẫn muốn nói, buông tay đi, anh ta không phải là thức ăn của chị đâu!” Molly vừa lắc đầu than nhẹ, vừa đi tới bên cạnh Hoa Hồng rồi ngồi xuống.

“Chị không có ý gì khác, chị chỉ muốn làm bạn bên cạnh anh ấy trước khi Kim Tuyết Mai trở về mà thôi!”

Hoa Hồng dừng lại một lát, cuối cùng vẫn nói thật lòng mình.

“Nhưng chưa bao giờ anh ta cần sự bầu bạn của chị.”

“Nếu lúc trước không quen biết anh ta, em chưa bao giờ dám tin tưởng, trên thế giới còn có người đàn ông như vậy.”

“Đêm dài tĩnh lặng, lúc đối mặt với sắc đẹp thế mà lại thờ ơ, lại còn vì người vợ ở nhà mà ở bên ngoài vẫn luôn giữ mình trong sạch.”

“Đây thật sự là điều khó tin.”

“Nhưng khi em nhìn thấy anh ta triệu tập đội quân lớn ba trăm sáu chục ngàn người để thống trị thiên hạ, chinh phục Tây Vực vì Kim Tuyết Mai, em mới không thể không tin.”

“Hoá ra cái thứ tình yêu này, thật sự vĩ đại như vậy, hai người thật lòng yêu nhau lại thật sự có thể không ngại bất cứ thứ gì hết.”

“Cho nên em đã là một người từng trải, em cũng nói cho chị biết, một vách tường như vậy thì chắc chắn chị không đào được đâu.”

“Thứ chúng ta có thể làm chỉ có hâm mộ, những thứ khác thì cũng đừng mơ tưởng xa vời nữa.”

“Ít nhất em cảm thấy bản thân em không xứng với anh ta.”

Molly cười tự giễu, sau đó cô ta lại ngồi xuống trước gương trang điểm một lần nữa, thoa nước dưỡng ẩm lên mặt.

“Đúng vậy, không xứng với anh ta.”

Khoé miệng của Hoa Hồng nâng lên một nụ cười tự giễu, cô ta từ từ nằm lên trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà.

Ngày tiếp theo ở Tây Vực, sau khi Cao Phong đã sắp xếp hết mọi thứ thì đi một mình đến chỗ của Trần Anh Thảo.

Tuy nói sư thầy Thanh Tâm vẫn chưa đến, nhưng bây giờ Cao Phong cũng không có chuyện gì quan trọng cần phải xử lý cho nên anh chuẩn bị qua đó trước rồi chờ đợi.

Dù sao anh và sư thầy Thanh Tâm còn chưa từng gặp nhau, dù gì thì cũng không thể để cho sư thầy Thanh Tâm đợi anh được, như vậy thì hết nói nổi rồi.

Cho nên mới sáng sớm Cao Phong đã sắp xếp xong mọi chuyện ở Tây Vực rồi một mình lái xe đi tới nơi ở của Trần Anh Thảo.

Thời tiết hôm nay không tồi, ánh nắng chói chang, không nóng không lạnh.

Đến khu nông thôn này một lần nữa, Cao Phong không nhịn được mà từ từ thả chậm tốc độ xe lại.

Lần trước lúc anh tới là buổi tối cho nên chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận nhỏ thôi.

Mà lúc này ánh nắng chói chang ban ngày chiếu sáng, Cao Phong liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy khoảng cách rất xa.

Đường đi của khu nông thôn này cũng không rộng rãi, thậm chí còn có chút chật hẹp, chỉ có thể chứa được một chiếc xe hơi và một chiếc xe điện đi qua cùng một lúc mà thôi.

Nếu hai chiếc xe hơi chạy qua thì ngay cả nhường đường cũng không thể nào nhường được.

Chẳng qua là khu nông thôn này cũng không có bao nhiêu người có thể mua nổi xe hơi.

Nếu bọn họ có nhiều tiền như vậy thì bọn họ cũng sẽ không ở loại địa phương này đâu.

Phía xa xa trên một cánh đồng, thực vật được trồng xanh mướt.

Theo một trận gió nhẹ thổi tới, thực vật xanh biếc không ngừng lắc lư, thoạt nhìn giống như sóng biển xanh thăm thẳm vậy.

Gió mát quất vào mặt, ánh nắng chói chang khiến cho trong lòng người ta không nhịn được mà cảm thấy vô cùng bình yên.

Còn có căn nhà nông thôn với tạo hình đơn giản kia cũng để cho lòng Cao Phong cảm thấy hết sức yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc