RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2689

Ai nấy đều gật đầu liên tục, dẫu sao thì cũng có mấy trăm triệu người di chuyển cũng không phải chuyện nhỏ đâu. Khó mà bảo đảm sẽ không nảy sinh những vấn đề khác.

Đám người Long Tuấn Hạo đều vây lại nghe Lâm Vạn Quân bố trí. Còn đám người Long Chí Minh thì nghe theo sự sắp xếp của Cao Phong mà rời đi trước, ai làm việc của người nấy.

Mặc dù không phải đến Thành phố Đà Nẵng nhưng họ cũng còn rất nhiều chuyện phải làm.

Trên con đường mà mấy trăm triệu người tiến quân đến Thành phố Đà Nẵng, Khối Tập đoàn Đế Phong sẽ thiết lập các điểm tiếp tế ở dọc đường. Xăng xe, lương khô cho binh sĩ, tất cả những thứ này đều do họ chuẩn bị.

Đây là cơ hội cuối cùng nên mỗi thành viên đều phải dốc toàn bộ sức lực của mình, bọn họ cùng đồng tâm hiệp lực hoàn thành chuyện này.

“Mọi người hiểu chưa?” Lâm Vạn Quân hỏi.

“Không còn vấn đề gì cả, sở trường của chúng tôi là ghi nhớ mà.” Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Cậu Phong, mọi chuyện đều ổn thỏa rồi.” Lâm Vạn Quân ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong.

“Vậy thì đi thôi, chúng ta ra vùng ngoại ô, tôi cũng có chuyện muốn sắp xếp cho những người đó.” Cao Phong chậm rãi đứng lên rồi đi ra ngoài. Đám người Lâm Vạn Quân vội vàng đi theo anh.

Bảy, tám chiếc xe cùng nhau xuất phát, hướng về phía ngoại ô.

Lúc này đã là tám giờ tối, Thành phố Hà Nội hoàn toàn bị bao phủ trong màn đêm tối tăm.

Không biết vầng trăng treo trên đỉnh đầu đã trốn đi chỗ nào khiến sắc trời càng đen hơn. Từng đợt gió lạnh thổi đến làm lay động những tán cây đứng trơ trọi bên vệ đường.

“Cậu Phong, làm như vậy có được không?” Lâm Vạn Quân nhẹ giọng hỏi.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không thành vấn đề.” Cao Phong cũng khẽ gật đầu,

Lâm Vạn Quân không nói gì nữa mà chỉ chăm chú lái xe.

Chỉ có Lâm Vạn Quân biết về kế hoạch của Cao Phong.

Ngay cả mấy người Long Tuấn Hạo cũng không biết thực sự Cao Phong đang nghĩ gì.

Thế nên, lúc này mọi người ở thành phố Hà Nội đều cảm giác được Cao Phong sẽ đi tới thành phố Đà Nẵng.

Vì vậy, trong giai đoạn này những người có suy nghĩ khác trong đầu đều đứng ngồi không yên.

Đúng là Cao Phong muốn dùng cách này để buộc những người đó phải hành động.

Một khi bọn họ hành động thì sẽ có sẵn hố đen chờ đợi bọn họ sa lưới.

Lần này chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám người này.

“Chú Lâm Quân, lát nữa cháu muốn gặp Tông Trạch.” Cao Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhẹ giọng nói.

“Cậu Phong, cậu còn có kế hoạch gì không?” Lâm Vạn Quân liếc nhìn Cao Phong qua kính chiếu hậu.

“Cháu sẽ bảo Tông Trạch gọi cho Cao Mỹ Lệ, ba chúng cháu sẽ ngồi lại với nhau và nói chuyện.”

“Đương nhiên là không có chuyện gì để nói, cháu chỉ muốn gọi bọn họ ra thôi.”

“Sau đó chú phái người qua nhà Cao Mỹ Lệ điều tra cẩn thận cho cháu.” Cao Phong nheo mắt ra lệnh.

“Cậu Phong, cậu đang muốn dùng kế “điệu hổ ly sơn” sao?” Lâm Vạn Quân nghe vậy cảm thấy hơi sửng sốt.

Cao Phong khẽ than nhẹ một tiếng: “Dù làm gì thì cũng phải quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh.”

“Cho nên mặc dù việc này tốn nhiều công sức và thời gian nhưng không thể bỏ qua cảm xúc của Tông Trạch.”

Hiện tại phải đối đầu với kẻ địch mạnh mà thành phần chủ lực như Liễu Tông Trạch lại lơ đãng thật sự là làm cho Cao Phong đau đầu.

Về công, nếu trước khi tham chiến mà đổi tướng vốn là điều cấm kỵ, hơn nữa 20.000 người dưới quyền của Liễu Tông Trạch đều rất trung thành với anh ta, chuyện này không dễ xử lý.

Về tư, Cao Phong coi Liễu Tông Trạch như anh em nên không thể không quan tâm.

Bởi vậy, hiện tại Cao Phong cảm thấy rất khó xử.

“Cậu Phong, tôi hi vọng cậu có thể duy trì phẩm chất này.”

“Một số người nói rằng trong Khối tập đoàn Đế Phong thì lão Lâm Quân là người trung thành và tận tâm giúp đỡ Cao Phong.”

“Thực ra Cao Phong cũng không làm được gì nhiều. Tất cả mọi chuyện đều do Lâm Vạn Quân lo liệu. Cao Phong chỉ là một ông chủ bù nhìn.”

“Nhưng mà chỉ có một số ít người biết rằng bất cứ ai trong Khối tập đoàn Đế Phong đều có thể mất đi nhưng cậu là người duy nhất không thể mất đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc