RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1512

Hốc mắt đám người Cao Quang Minh cũng đỏ lên, đi tới phía Cao Phong, sau đó trực tiếp quỳ một gối xuống đất.

“Cậu Phong!”

Trong tay Cao Quang Minh giơ một dải lụa lên cao, cung kính gọi to một tiếng.

Dải lụa đó, đúng là trước lúc Cao Phong đưa bọn họ đi đã buộc lên cho từng người một.

Ánh mắt Cao Phong chậm rãi lướt qua, hai mươi người, tuy rằng có vài người bị thương nặng, thậm chí đi đường còn hơi tập tễnh…

Nhưng, ít nhất là không thiếu ai cả.Điều này đủ để cho Cao Phong hài lòng.

“Trở về vị trí cũ!”

Cao Phong hô một tiếng.

“Vâng!”

Mọi người nghe theo tiếng, động tác đồng đều đứng ở phía sau Cao Phong.

Mà mấy trăm người phía sau bọn họ, cũng không nói một lời mà đứng ở phía sau Cao Phong.

Chỉ một lát, số người ở phía sau Cao Phong đã lên đến gần ngàn người.

Tuy rằng vẫn ít hơn người bên phía Cao Bằng, nhưng người phía bên này của Cao Phong, cho dù là khí thế hay là các phương diện khác, cũng đều vô cùng lớn mạnh.

Mãnh hổ trở về, chúng tỉnh trở về vị trí cũ! “Cao Kình Thiên, mày cái thứ phế vật này, thật đúng là mang đến cho tôi một bất ngờ lớn đấy!”

Cao Bằng nghiến chặt hàm răng.

Sau đó không đợi Cao Phong nói tiếp, Cao Bằng bỗng nhiên giơ tay lên, hô to: “Anh con mẹ nó bớt khoe khoang thực lực ở trước mặt tôi đi, bây giờ ông đây liên tiêu diệt các người!”

“Đều con mẹ nó đừng có dùng vũ khí nóng, tôi muốn bọn họ bị đánh đến chết!”

“Tốt nhất là bắt sống, để tôi có thể tra tấn bọn họ!”

Cao Bằng ra lệnh một tiếng, mấy nghìn người phía sau đồng thời rút ra mấy thứ linh tinh như dao rựa ống thép, điên cuồng vọt tới phía bên này.

Số người ít hơn so với đối phương hơn một nửa, nhưng đám người Cao Kim Thành lại không hề sợ hãi.

“Cậu Phong, phân phó như nào?”

Cao Kim Thành hô to một tiếng.

Ánh mắt Cao Phong lạnh lẽo, nhìn đám đông chạy tới đây giống như châu chấu vượt biên.

Lúc này, ở trong mắt Cao Phong, đối diện cũng không phải là đám đối thủ như lang như hổ.

Trong đầu nhớ tới vô số gian nan, thăng trầm, trắc trở mà mình gặp phải mấy tháng vừa qua này.

Kim Tuyết Mai không hề rời bỏ, mang theo anh chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ tám tuổi gian nan sống qua ngày.

Lâm vạn quân lẻ loi một mình trấn giữ khu quy hoạch Thành Bắc, chịu đựng vô số trắc trở nhưng vẫn kiên định với niêm tin của mình.

Cao Quang Minh Cao Kim Thành và nhiêu binh sĩ khác nhà họ Cao, vì tìm kiếm Cao Phong anh, mà bị Cao Anh Hạo hành hạ liên tiếp! Các thành viên khối tập đoàn Đế Phong, trong một đêm dìu già dắt trẻ, rời khỏi mảnh đất mà bọn họ sinh ra và lớn lên để đến nơi khác cắm rễ.

Long Tuấn Hạo đã chiến đấu đẫm máu, tạo dựng khối tập đoàn Phong Hạo trong nơi hỗn loạn mà còn người sát hại lẫn nhau đó, tích trữ quyền lực cho anh.

Tất cả tất cả những thứ này, tất cả mọi thứ, đều giống như đang chiếu một bộ phim, từng cảnh xẹt qua ở trong đầu Cao Phong.

Cao Phong, cùng với tất cả mọi người ở phía sau anh, tất cả sự khuất nhục, thăng trâm gặp phải trong quãng thời gian đó, đều là do Cao Bằng mang đến, đều là những cái nanh vuốt ở phía sau Cao Bằng mang đến.

Trong tay Cao Bằng bọn họ, nợ máu chông chất.

Mà món nợ máu này, tất nhiên phải dùng vô số máu tươi thì mới trả lại toàn bộ được!! “Tôi không biết kết quả như thế nào thì mới có thể xứng với một đường phiêu bạt giang hồ gian khổ trắc trở của các tướng sĩ ở phía sau tôi!”

“Nhưng Cao Phong tôi biết, giết người thì phải đền mạng, nợ máu thì trả bằng máu, hôm nay, chính là ngày mà Cao Bằng phải trả nợ!”

Cao Phong đứng khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt.

Nghe Cao Phong nói mấy lời này, mấy nghìn người đều xúc động.

“Giết một người là tội, giết vạn người vì làm vua!”

“Hôm nay, Cao Phong tôi xưng vương! Nếu ai ngăn cản, Giết! Không! Tha!”

Cao Phong vừa nói ra, nổ vang như sấm giữa trời quang, nháy mắt vang vọng ở bên tai mọi người.

Anh, anh muốn tàn sát hết vạn người?? “Đã nhận!”

Bình luận

Truyện đang đọc