Giờ phút này, quanh người Cao Phong tràn ngập bá khí, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Tôi!" Kim Hồng Vũ đứng tại chỗ, anh ta sao có thể nói mình không dám?
Anh ta vốn chỉ là muốn chơi chiêu với Kim Tuyết Mai, thật không ngờ tới sao khi Cao Phong xuất hiện, chỉ hai ba câu đã bắt thóp được anh ta.
Nhưng nếu mình nói không dám thì chẳng phải là tự diệt đi uy phong của bản thân hay sao?
"Tôi có gì mà không dám? Tôi cược với cậu!" Kim Hồng Vũ cắn răng nói.
Người của Phong Mai anh ta từng tiếp xúc qua, cũng chỉ gặp được trưởng đội bảo vệ chứ ngay cả cửa lớn cũng chưa được vào.
Anh ta thật sự không tin, đàn bà con giá như Kim Tuyết Mai lại có thể nói chuyện hợp tác với bất động sản Phong Mai.
"Vợ à, chúng ta về nhà thôi" Cao Phong không tiếp tục nói nhảm nữa, đạt được mục đích rồi thì quay người đi tới trước mặt Kim Tuyết Mai, rất tự nhiên kéo tay cô đi ra ngoài cửa.
Kim Tuyết Mai ngây ngẩn cả người, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của mình được bao bọc trong một bàn tay ấm áp khác thì trong lòng cũng không rõ là có cảm giác gì.
Cái này có phải giống như trong truyền thuyết nói là cảm giác an toàn không?
Nếu như bình thường, đừng nói là nắm tay, cho dù Cao Phong có dịch gần một chút cũng làm cho cô thấy không thoải mái.
Nhưng hôm nay không biết vì sao cô lại quên mất phải tránh khỏi bàn tay của Cao Phong.
Thế là trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt của Kim Tuyết Mai đỏ hồng lên được Cao Phong nắm tay rời khỏi phòng họp.
Cho đến khi ra cửa lớn thì cô mới tỉnh táo lại, hất bàn tay Cao Phong ra.
"Cao Phong! Mẹ tôi nói không sai mà, anh đúng là yêu tinh hại người!"
"Tôi sao lại có thể tin vào mấy lời nói nhảm của anh được, tự dưng lại đi ôm cái chuyện rắc rối này vào người. Lần này thì hay rồi, Kim Hồng Vũ vốn luôn nghĩ cách để đuổi tôi ra khỏi công ty, bây giờ thì tìm được cơ hội rồi!"
Kim Tuyết Mai phẫn hận nhìn Cao Phong, cho dù là các cược với Kim Hồng Vũ, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Thậm chí ngay cả địa chỉ công ty Phong Mai ở đâu, cô còn không biết.
"Em từng nói rằng không muốn tiếp tục bị bọn họ khinh thường nữa, muốn cho bọn họ thấy mình đã sai rồi. Bây giờ chẳng phải là cơ hội cho em chứng minh hay sao?" Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Ha ha, sau đó thì sao? Bây giờ có thể khoác lác, nhưng đến lúc đó tôi làm không được thì ngược lại càng bị bọn họ chê cười hơn!" Kim Tuyết Mai căm tức nhìn Cao Phong.
"Anh đã nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ dâng lên cho em."
Nói xong, Cao Phong châm một điếu thuốc, lẳng lặng hút: "Anh có một người bạn đang làm ở Phong Mai."
Kim Tuyết Mai sửng sốt, nhìn vẻ mặt Cao Phong trong làn khói mờ, nhất thời ngây cả người.
Ba năm, cô chưa từng một lần nhìn kỹ anh. Đây chính là lần đầu tiên.
"Bạn của anh? Anh còn có người bạn lợi hại như vậy?" Kim Tuyết Mai vẫn có chút nghi ngờ.
"Ngày mai em tới thì biết, lên xe đi." Cao Phong VỖ VỖ vào yên sau của xe điện.
Kim Tuyết Mai cũng không hỏi thêm nữa. Bây giờ mọi chuyện đã định, nói cái gì cũng muộn rồi, có được hay không thì cứ thử một chút xem sao.
Xe điện có chút cũ kỹ, nhưng dù sao Cao Phong đã lái nó ba năm, cũng chở Kim Tuyết Mai ba năm rồi.
Mỗi ngày Cao Phong đều sẽ đúng giờ ở chỗ này chờ Kim Tuyết Mai tan tầm, sau đó chở cô về nhà.
Trước kia, giữa hai người chưa từng nói câu gì, Kim Tuyết Mai chỉ ngồi yên lặng ở phía sau. Nhưng hôm nay, cô nhìn bóng lưng vững chãi của Cao Phong thì bỗng nhiên muốn nói gì đó.
"Chờ tôi tiết kiệm tiền thì chúng ta mua một chiếc xe đi. Lúc đón tôi anh cũng không cần phải dầm mưa dãi nắng nữa." Kim Tuyết Mai bình tĩnh nói.
Cả người Cao Phong chấn động, trầm mặc một lúc lâu mới trả lời: "Được."
Trừ câu đó ra, Cao Phong nửa chữ cũng không nhiều lời.
Nhưng trong lòng anh lại đem chuyện này nhớ kỹ. Kim Tuyết Mai muốn có một chiếc xe.
Thật ra chuyện này đối với anh không khó.
Anh phải chứng minh năng lực của mình cho nhà họ Cao, cho nên cũng chưa định bại lộ thân phận bây giờ, lợi dụng thân phận ti tiện để làm việc.
Nhưng đối với loại chuyện như xe cộ thì thật sự không tính là gì.
"Xem ra, phải dành thời gian tới cửa hàng 4S một chuyến mới được.
Công ty bất động sản Phong Mai.
Sau khi thuê lại một tòa cao ốc ba mươi tầng, loại hành động vung tiền như nước này quả nhiên làm cho người ta sợ hãi.
Lúc Cao Phong đi xe điện tới thì trước cửa đã đỗ rất nhiều loại xe sang trọng, mỗi loại cũng phải vài trăm nghìn đô trở lên.
Đồng thời, người đứng ở đây cũng rất nhiều, trong đó không thiếu những phú ông trên cái đất Hà Nội này.
Nếu vào ngày bình thường, mấy người này không đại náo Hà Nội thì tùy tiện giậm chân một cái cũng làm cho cả thành phố chấn động.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ đều ngoan ngoãn đứng ở đây, giống như là cấp dưới đang chờ chủ tịch cho gọi, trên mặt đều mang nụ cười nịnh nọt.
"Hôm nay quản lý của chúng tôi không tiếp khách nữa, mời mọi người về cho." Một nhân viên bảo vệ đứng trên bậc thang, hô lên với đám người ở dưới.
Bọn họ lại thở dài một hơi, nhưng cũng không dám nói gì thêm, lúc này chuẩn bị lên xe rời đi.
Đúng lúc này, Cao Phong lái xe điện tới chầm chậm đỗ ở một bên, đi tới phía cửa.
Bên cạnh những chiếc xe hơi sang trọng, chiếc xe điện cũ nát của Cao Phong đúng là có chút chói mắt, muốn người ta không chú ý cũng khó!
"Ái chà, đây chẳng phải là đứa con ở rể nhà họ Kim hay sao?" Trong đám người cũng đã có người từng gặp qua Cao Phong.
"Mặc dù tôi chưa từng thấy anh ta, nhưng lại có nghe nói tới thắng con ở rể bất tài vô dụng nhà họ Kim. Anh ta tới đây làm gì, cũng muốn kiếm bát cơm à?"
"Đúng là đủ vô dụng, lái xe điện tới. Ngay cả chuyện làm ăn cơ bản cũng không hiểu, Phong Mai mà tiếp đón anh ta thì có quỷ mới tin."
Lúc đầu bọn họ tính rời đi, bây giờ đều đứng tại chỗ cười mỉa, chuẩn bị nhìn Cao Phong bị đuổi ở cửa thể nào.
Bảo vệ kia rõ ràng đã nói hôm nay Phong Mai sẽ không tiếp khách nữa, anh ta còn cứng đầu cứng cổ tiến đến, cho rằng mình là ai?
"Đây chính là phần của cải đầu tiên của Cao Phong tôi đó." Cao Phong ngửa đầu nhìn tòa cao ốc ba mươi tầng, trong lòng than nhẹ một tiếng.
"Thưa anh, hôm nay quản lý của chúng tôi không tiếp khách nữa. Anh có việc gì thì hẹn ngày mai lại tới." Bảo vệ không có xem thường Cao Phong mà lễ phép nói.
"Tôi không tìm quản lý của các anh mà tôi tìm Lâm Vạn Quân" Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Sau khi xây dựng Phong Mai, đây là lần đầu tiên anh tới, cho nên bảo vệ không biết anh cũng là hợp tình hợp lý.
"Hả? Anh, anh tìm giám đốc ạ? Xin hỏi có hẹn trước không?" Bảo vệ nghe thấy thì giật mình, ánh mắt nhìn Cao Phong hoàn toàn khác trước.
"Không." Cao Phong lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, ông chủ tìm nhân viên còn phải hẹn trước à?
Mấy người giàu phía sau cười phá lên, lấy thân phận của bọn họ, muốn gặp được quản lý của bất động sản Phong Mai còn phải xếp hàng hẹn trước.
Còn tên Cao Phong này lại đi la ó, vừa vào đã gọi cả họ lẫn tên của tổng giám đốc người ta. Anh ta coi đây là trò đùa trẻ con hay sao?
"Thưa anh, không có hẹn trước thì tổng giám đốc sẽ không gặp." Bảo vệ thở dài một hơi rồi từ chối.
"Anh nói cho Lâm Vạn Quân biết là có Cao Phong tới tìm thì ông ta sẽ cho tôi lên." Cao Phong vốn định gọi điện cho Lâm Vạn Quân, nhưng nếu như thế anh ta nhất định sẽ đích thân xuống nghênh tiếp.
Cao Phong không muốn cho mấy kẻ đằng sau nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Lâm Vạn Quân đối với mình.
"Chuyện này... anh chờ một lát." Bảo vệ chần chừ một chút nhưng vẫn lấy bộ đàm ra thông báo.
"Tổng giám đốc hôm nay không có hẹn, cũng không tiếp khách, ai cũng không gặp. Bên trong bộ đàm truyền tới một giọng nữ lạnh lùng
"Thử kiểm tra thêm danh sách khách quý của tổng giám đốc xem có tên Cao Phong không." Bảo vệ nhìn thoáng qua Cao Phong.
"Được rồi." Bên kia lại truyền tới giọng điệu không kiên nhẫn, sao đó là tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Đằng sau cả đám người càng thêm cười nhạo, bọn họ muốn xem tên vô tích sự trong truyền thuyết của nhà họ Kim này hôm nay sẽ bị mất mặt như thế nào.
"Rầm!" Đúng lúc này, bên trong bộ đàm bỗng nhiên truyền tới tiếng rơi của thứ gì đó.
"Danh sách khách, khách quý hẹn trước cấp năm sao! Cao Phong! À không không, Anh Cao tôn quý đang ở đâu?"
Lần này giọng nữ bên trong truyền tới vô cùng lo lắng, còn mang theo bộ dạng khẩn trương và sợ hãi.
Bảo vệ nháy mắt hoảng sợ, danh sách hẹn trước cấp năm sao, đây là đẳng cấp cao nhất?
Thậm chí đã không thể nói là hẹn trước, bởi vì loại người như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp Lâm Vạn Quân nói chuyện.
"Đang, đang ở bên cạnh tôi..." Bảo vệ có chút đờ đã trả lời.