Chương 1399
“Am! Trần Hải Đào giảm mạnh chân, khí thế trên người đột nhiên bùng nổ, toàn bộ lôi đài như truyên tới một trận kêu rên.
Đúng là thực lực của anh ta cũng không tầm thường.
Một giây kế tiếp, Trân Hải Đào mượn lực đàn hồi từ lòng bàn chân, tấn công như bão táp về phía Hứa Vĩnh Hạo.
Thấy một quyên này của Trần Hải Đào, rất nhiều người đều cảm thấy hơi ngạc nhiên và hoảng sợ.
Nếu bọn họ là đối thủ của anh ta, sợ rằng bọn họ còn không tiếp nối một quyền này của Trân Hải Đào.
Nhưng Hứa Vĩnh Hạo lại không thèm để ý chút nào, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ khinh thường.
Đợi đến khi quả đấm của Trân Hải Đào sắp tới mặt mình, Hứa Vĩnh Hạo mới chậm rãi nhúc nhích.
“Bốp!”
Hứa Vĩnh Hạo lùi lại một bước, sau đó đột nhiên nắm chặt tay phải, hung häng tấn công về phía Trần Hải Đào.
Dùng phương thức lấy cứng chọi cứng, trong nháy mắt, hai nắm đấm đánh vào nhau.
“Ầm! Rắc rắc!”
Một tiếng xương vỡ nát vang lên, tiếp theo chính là một tiếng hét thảm.
“A….Á….A..
Trần Hải Đào trợn to hai mắt, vừa la hét thảm thiết, vừa hít từng hơi khí lạnh.
Anh ta cũng biết là thực lực của Hứa Vĩnh Hạo rất mạnh mẽ, nhưng anh ta thật sự không ngờ chênh lệch giữa hai người lại to lớn như vậy! “Ha ha ha! Đúng là một tên rác rưởi!”
Hứa Vĩnh Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó bước lên trước, một cước đá thẳng vào giữa ngực Trần Hải Đào.
“Am”
Lại là một tiếng nặng nề vang dội, Trần Hải Đào bị đánh không ngừng lui về phía sau, vừa che ngực vừa kêu la đau đớn.
Vào giờ phút này thực lực chênh lệch đã thể hiện rõ ràng.
Mà Hứa Vĩnh Hạo ra tay vô cùng độc ác, cho dù Trân Hải Đào đã bị thương, Hứa Vĩnh Hạo vân không chịu dừng tay.
Nhìn môi chiêu của anh ta đều kiêng nể gì, thật giống như muốn trực tiếp đánh chết Trân Hải Đào.
“Tôi nhận thua! Tôi bỏ quyền!”
Trân Hải Đào cũng không ngăn được bất cứ một chiêu nào, vội vàng lớn tiếng chịu thua.
Miêu Chính Vũ tiến lên một bước, chuẩn bị tuyên bố kết quả trận đấu này.
“Đợi đãi”
Ánh mắt Hứa Vĩnh Hạo vô cùng tối tăm và hung ác, đột nhiên giơ chân lên cao rồi hung hăng giẫm lên mặt Trần Hải Đào.
“Âm! Bịch!”
Một tiếng nặng nề chấn động vang lên, não bộ của Trân Hải Đào bị chấn động, anh ta ngã xuống đất và bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sợ hãi.
Trong Hội thi võ thuật lần trước, Trân Hải Đào là một cao thủ xếp hạng thứ mười tám, vậy mà thậm chí ngay chiêu của Hứa Vĩnh Hạo cũng không thể ngăn cản ư? Từ khi trận đấu bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ hành trình anh ta đều bị Hứa Vĩnh Hạo đánh bẹp, ngay cả vạt áo của Hứa Vĩnh Hạo, anh ta cũng chưa chạm đến.
Hứa Vĩnh Hạo là một người kiêu căng ngông cuồng, nhưng đúng là người ta có tư cách để ngôn cuồng.
Nam Phương Hòa Trạch nhìn thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thực lực của Hứa Vĩnh Hạo lại tiến bộ nhanh như vậy sao? “Chúng tôi đều đã nhận thua, tai sao cậu còn phải tiếp tục ra tay chứ?”
Người trong dòng họ của Trân Hải Đào vội vàng đến đỡ Trần Hải Đào lên, sau đó nhìn về phía Hứa Vĩnh Hạo và hét to một cách giận dữ.
“Tôi cho cậu ta một cơ hội rồi, nhưng cậu ta không biết quý trọng thìa làm sao có thể trách tôi?”
Hứa Vĩnh Hạo cười lạnh một tiếng.
Miêu Chính Vũ cũng không nhiều lời, ông ta nhàn nhạt tuyên bố: “Kết quả trận đấu này là Hứa Vĩnh Hạo của nhà họ Huỳnh thăng cấp, Trân Hải Đào bị đào thải!”
Mặc dù người nhà của Trân Hải Đào không thoải mái, nhưng vẫn không dám nói thêm gì nữa, vội vàng mang Trần Hải Đào đi chuẩn trị.
Trên bán đảo Thành phố Hòa Bình cũng có bác sĩ hành nghề, chỉ cần không phải chết ngay tại chỗ, vậy sẽ không có chuyện gì to tát.