Chương 2914
Trừ phi là Cao Phong dám đối đầu với những người máu mặt ở thủ đô kia.
Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Cao Phong không có gan này.
Tóm lại, ở trong tầng lớp thượng lưu có vô số luồng ý kiến, không ai thuận ai, mỗi người đều muốn nói lên suy nghĩ riêng của bản thân.
Mà ngay lúc bọn họ đang bàn tán xôn xao, thì từng luồng tin tức truyền đến tầng lớp thượng lưu tại thành phố Đà Nẵng.
Người của nhà họ Cao đến rồi!
Rất nhiều người tới Đà Nẵng.
Nhưng rốt cuộc là ai tới, thì lại không người biết.
Chỉ biết là người kia đang ngồi chờ ở cao ốc Minh Châu thành phố Đà Nẵng.
Còn về phần đang chờ đợi cái gì, thì tin tức kia cũng đã nói rất rành mạch.
Người đó đang đợi các thế lực lớn và dòng họ ở thành phố Đà Nẵng chịu thần phục!
Lời lẽ ngang tàng, thái độ cường thế.
Giới thượng lưu thành phố Đà Nẵng đều bị tức đến bật cười.
“Cái tên nhà họ Cao kia tự cho bản thân là cái rốn của vũ trụ à?”
“Đúng vậy! Chẳng qua là nắm giữ hải phận của nhà họ Cao thôi, còn cho rằng bản thân là ai?”
“Đừng nói là bây giờ cụ Cao không còn nữa, cho dù ông ấy còn sống cũng không dám đắc tội với cả thành phố Đà Nẵng.”
“Chúng ta thừa nhận nhà họ Cao rất mạnh! Nhưng đắc tội với cả thành phố Đà Nẵng thật không phải hành vi sáng suốt.”
Chỉ chốc lát, giới thượng lưu thành phố Đà Nẵng đã bàn tán ồn ào.
Nhưng đa số cũng chỉ là khinh thường và chế giễu.
Nhà họ Cao làm thế này là muốn thâu tóm toàn bộ thành phố Đà Nẵng đúng không?
Thật là nực cười.
Bọn họ không tin là nhà họ Cao dám có lá gan này.
Càng không tin nhà họ Cao có thể thu toàn bộ thành phố Đà Nẵng vào trong túi của mình.
Năm đó ngay cả ông cụ Cao cũng không làm được.
Chỉ dựa vào tên con cháu dốt nát, ăn không ngồi rồi nhà họ Cao, mà muốn một bước lên trời ư?
Nực cười!
Đúng thật là nực cười hết sức!
Mười mấy người có máu mặt, quen biết với nhau tại thành phố Đà Nẵng, lúc này đây bọn họ đang ngồi tụ chung lại với nhau để mở một cuộc hội ý.
“Bên cao ốc Minh Châu truyền lời… yêu cầu toàn bộ thế lực ở thành phố Đà Nẵng khuất phục.”
“Trước mười hai giờ đêm còn không chịu khuất phục thì sẽ lập tức tiến hành vây giết chúng ta…”
Một người đàn ông trung niên nhìn điện thoại di động của bản thân, hạ giọng nói.
“Khoác lác to mồm nhỉ? Lại còn đòi giết toàn bộ chúng ta? Tôi cho cậu ta mười lá gan cũng không dám!”
“Có phải Cao Anh Hạo đuổi được Cao Kình Thiên đi liền cảm thấy mình giỏi không?”
“Nhắc tới Cao Anh Hạo và Cao Kình Thiên, rốt cuộc là người nào thắng thế? Có ai có thông tin gì không?”
“Không có, tôi có đi tra nhưng cái gì cũng không tra được.” Mọi người lại lao xao lên.
Tên đàn ông trung niên kia lại nhìn vào chiếc điện thoại di động một lần nữa, rồi nói: “Bây giờ ở xung quanh tòa cao ốc Minh Châu… Có hai chục nghìn chiến sĩ vũ trang đầy đủ, bọn họ có súng…”
Một câu này làm mười mấy người cao tầng ở thành phố Đà Nẵng trợn trừng hai mắt, rơi vào trầm mặc.
Hai mươi nghìn chiến sĩ trang bị vũ trang đầy đủ, còn có vũ khí nóng, mẹ… Mẹ nó có hơi kinh khủng thật!
“Không có ai quản chuyện này à? Bên trên mặc kệ sao?”
“Mặc cho bọn họ làm càn như vậy, mặc cho bọn họ uy hiếp chúng ta như thế sao?” Một người phụ nữ trung niên cảm thấy có chút không phục mà lẩm bẩm ở trong miệng.
“Không biết! Tôi chẳng biết thái độ ở phía trên như thế nào, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng đang đợi ở ngay tại tòa cao ốc Minh Châu.”
“Tôi cảm thấy, có khả năng là bọn họ sẽ… Dám ra tay thật đấy.” Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm nước bọt.
“Không được! Chúng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp được!” Người phụ nữ kia lập tức phản bác lại một câu.
“Tôi cũng cảm thấy, chúng ta nhất định không thể thỏa hiệp vào ngay lúc này, chúng ta phải đoàn kết lại với nhau, không ai được đi qua đó.”