RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Những người này dám ngang nhiên đến đây hống hách như vậy, thì chắc chắn bọn chúng cũng đã chuẩn bị sẵn tất cả rồi.

Chuyện của giang hồ thì giải quyết theo bằng giang hồ.

Có những chuyện có lẽ đến cả một một ba cũng không cách nào nhúng tay vào được.

Trong lúc Khúc Đại Minh đến bệnh viện, anh ta lại nhận được cuộc gọi từ Cao Kim Thành.

"Đại Minh, có chuyện gì sao? Vừa rồi tôi không cầm theo điện thoại."

Cao Kim Thành hỏi.

Khúc Đại Minh không hệ có suy nghĩ trách Cao Kim Thành.

Những người đó đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Cho dù Cao Kim Thanh có muốn chỉ viện thì cũng không có thời gian.

Khúc Đại Minh ngồi trong xe, cố gắng nhịn cơn đau, kể nhanh một lượt câu chuyện cho Cao Kim Thành.

"Con mẹ nó! Cậu điều tra xem là ai làm, giờ tôi lập tức con mẹ nó diệt bọn chúng."

Cao Kim Thành vô cùng tức giận.

"Không được."

Khúc Đại Minh từ chối thẳng thừng.

"Cao Phong đã nói rồi, hiện giờ chúng ta phải yên lặng phát triển.

Tôi cảm thấy rất có lý"

"Cho nên chúng ta không thể gây rắc rối, cũng không thể đánh rắn động cỏ.

Chuyện này trước tiên đừng nhắc đến nữa"

"Đợi làm xong chuyện của anh Phong rồi chúng ta từ từ tính sổ."

Khúc Đại Minh giải thích.

"Con mẹ nó! Vậy trận này coi như là cậu bị đánh công cốc à?"

Cao Kim Thành nghe thấy Khúc Đại Minh nói vậy thì lập tức ngẩn người, sau đó tức giận gào lên.

Tuy anh ta biết Khúc Đại Minh là sợ vì chuyện này của anh ta làm loạn kế hoạch của Cao Phong.

Nhưng cục tức này, Cao Kim Thành thật sự khó mà nuốt trôi xuống được.

"Không sao, trước tiên đừng nói với anh Phong, tôi tự có tính toán."

Khúc Đại Minh nhíu mày nói.2081804_2_25,60

"Không được! Chuyện này không thể nhịn được, bọn chúng dám đến lần một thì chắc chắn sẽ dám đến lần thứ hai."

"Lẽ nào cậu muốn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác à?"

Cao Kim Thành kiên trì nói.

"Anh Thành, khi mà thực lực không cho phép chúng ta đứng dậy, tạm thời chúng ta lựa chọn quỳ để phát triển, cũng giấu tài và chịu khổ để hoàn thành nhiệm vụ."

"Lựa chọn nhẫn nhịn không hề là việc làm mất mặt.

Muốn vụng được nắm đấm với sức mạnh lớn hơn thì cũng phải rút lại về sau một chút trước."

"Anh không cần nói nữa.

Chuyện này nhất định phải nghe tôi."



Sau khi Khúc Đại Minh nói xong thì cúp máy luôn.

Anh ta biết nếu chuyện này mà nói cho Cao Phong biết thì chắc chắn Cao Phong sẽ đứng ra làm chủ đòi lại lẽ phải cho anh ta.

Nhưng vì để không làm loạn kế hoạch của Cao phong, Khúc Đại Minh chỉ có thể chịu phân ấm ức này mà cần răng nuốt cục tức này vào trong bụng.

Mấy người Cao Kim Thành vì Cao Phong còn có thể dùng dao găm móc lấy đạn ghim trong cánh tay mà chẳng cần thuốc tê thì trận đòn này của bản thân anh ta có tính là gì.

Khu đô thị Seaside Garden.

Cao Phong chẳng biết chút gì về chuyện xảy ra ở Phòng tập thể hình Thân Phong.

Sau khi xử lý xong việc trong tay, Cao Phong vào trong phòng đổi lại bộ quần áo khác, chuẩn bị cùng với Vũ Hoàng Lê tham gia một buổi tiệc rượu của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ.

Sau khi tụ họp với Vũ Hoàng Lê, hai người đi thẳng đến ngoại ô Thị trấn Biến Đông.

Lúc này, vùng biến phía Nam của Thị trấn Biến Đông.

Một chiếc du thuyền sang trọng cực kỳ lớn đang đậu ở bên bến tàu.

Chiếc du thuyền màu trắng nặng mấy nghìn tấn, cao ba tầng, kiểu dáng vô cùng to lớn.

Độ ngập nước cũng rất sâu, xem ra là cực kỳ nặng.

Hiện giờ mười giờ tối, cả Thị trấn bi*n đ*ng đều đã bị đêm đen bao trùm hoàn toàn.

Nhưng trên bến tàu này lại có tầm nhìn không hề thấp chút nào.

Trên du thuyền có vô số đèn, lại cộng thêm đèn chiếu sáng trên bến tàu, phạm vi trăm mét xung quanh đều được chiếu sáng không khác gì ban ngày.

Đang đô bên bờ bến tàu là hàng xe sang trọng với giá trị không hề nhỏ.

Xe mà mấy trăm triệu thì không thể coi là đẳng cấp.

Những chiếc xe ở đây, chạm bừa một cái cũng là một chiếc xe sang hơn hai tỷ đến cả chục tỷ.

Người nào người nấy đều không phải dạng bình thường, tỏa ra hào quang mạnh mẽ của doanh nhân thành đạt, đang đi vào trong du thuyền dưới sự hướng dẫn của người chuyên dụng.

Khả năng kinh tế và quen biết của những người trong Hiệp hội đồ cổ bi*n đ*ng này đều là dạng vô cùng lớn mạnh.

Nghe nói thông qua giao thông đường biển mà bọn họ đã đem việc làm ăn đến được rất nhiều nơi, thậm chí là đã đến cả những khu vực khó khăn nhất.

Nếu không có khả năng kinh tế lớn mạnh thì cũng không thể có được du thuyền sang trọng lại lớn thế này.

Tiệc rượu của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ tối nay sẽ được tiến hành trên du thuyền này.

Dù sao thứ giống như đồ cố này cũng được pháp luật bảo vệ.

Vị để tránh nghi ngờ, hai chiếc du thuyền nảy sẽ từ từ rời khỏi bờ, đến tổ chức ở khu vực biển xa.

Khi hai người Cao Phong và Vũ Hoàng Lê đến nơi thì mọi người đều đã có mặt đông đủ ở đây.

Điều này ngược lại khiến Cao Phong có hơi bất ngờ.

Không phải nói chỉ có vải người có máu mặt mới có thể tham gia tiệc rượu của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cố sao? "Thị trấn bi*n đ*ng có nhiều người có máu mặt vậy sao?"

Cao Phong có phần bất ngờ hỏi.

"Cậu Cao, nơi ngày ngoại trừ những nhân vật lớn thì có lẽ còn có một vài bạn bè thân thích của một vài nhân vật lớn nữa."

"Tiệc rượu của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ đương nhiên cũng cần có khán giả.

Cho nên có lẽ bên tổ chức cũng sẽ nể mặt những nhân vật lớn đó.

Đây cũng là lần đầu tiên Vũ Hoàng Lê tham gia tiệc của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ này, những chuyện này cũng chỉ là suy đoán của ông.

Cao Phong gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.



Hai người đưa vé vào cửa, lập tức có người đẹp mặc áo dài dẫn hai người đi lên du thuyền.

Đứng trên boong du thuyền, đưa mắt nhìn ra nơi biển cả xa xăm, trong lòng Cao Phong đột nhiên có chút xúc động.

Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đương nhiên cũng có du thuyền sang trọng của riêng mình.

Mà với Cao Phong mà nói thì đã nhiều năm rồi anh không đứng ở nơi thế này nữa.

Lúc còn nhỏ, anh sẽ cùng với Cao Tử Hàn chơi trò mèo vờn chuột ở trên du thuyền.

Sau này, sau khi rời khỏi nhà họ Cao, anh nào còn có thể nhìn thấy những thứ này được chứ.

"Không biết cô nhóc Tử Hàn đó giờ sống thế nào."

Cao Phong khẽ thở dài, bước vào trong du thuyền.

Thiết kế bên trong du thuyền vô cùng xa xỉ.

Nơi thế này là hoàn toàn khác với một chiếc thuyền chở khách bình thường.

Thuyền chở khách bình thường chủ yếu là dùng để vận tải hành khách, cho nên thiết kế bên trong cũng đều là các hàng ghế.

Nhưng du thuyền sang trọng này thì chẳng khác nào một căn biệt thự cá nhân bình thường.

Các loại vật dụng, thứ gì cũng đều có, giống như một căn nhà sang trọng vậy.

Nếu không phải là thường xuyên có dao động do mặt nước truyền đến thì nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy hiện tại bản thân đang ở trong một căn nhà trên đất liền.

Có điều tính ổn định của chiếc du thuyền sang trọng này cũng đã đạt đến mức tốt nhất rồi.

Cho nên cho dù đang đứng trên biển cũng gần như không cảm nhận được sóng ở mặt nước.

Ở trong tầng một du thuyền lúc này đã có rất nhiều người, đều đang ngồi hoặc đứng nói chuyện về chuyện gì đó.

Vũ Hoàng Lê và Cao Phong đi vào không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

"Cậu Cao, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, chúng ta ngôi tạm ở đây trước đi."

"Tôi có quen biết với mấy người ở đây.

Tôi đi chào hỏi bọn họ trước, lát nữa sẽ giới thiệu để mọi người làm quen."

Vũ Hoàng Lê đưa mắt nhìn một vòng, sau đó dùng ngữ điệu khách sáo nói với Cao Phong.

"Được."

Cao Phong trả lời rồi ngồi ở một bên.

Vũ Hoàng Lê lập tức câm lấy một ly rượu vang, đổi sang vẻ mặt tươi cười, đi vào trong đám đông.

Không đến thủ đô thì không biết bản thân chỉ là chức quan nhỏ, không đến Đà Nẵng thì không biết bản thân chỉ là người ít tiền.

Suy cho cùng thì kết cấu kinh tế ở thủ đô Hà Nội vẫn là quá nhỏ.

Bất kể là về khả năng kinh tế hay là tư cách người nhà giàu thì đều không thể so sánh với Thị trấn bi*n đ*ng.

Ở Hà Nội, Vũ Hoàng Lê là chủ tịch của Tập đoàn Thăng Thiên tiếng tăm lẫy lừng, rất nhiều người gặp ông đều phải nịnh bợ, muốn được quen biết với ông.

Nhưng ở Thị trấn bi*n đ*ng này, Vũ Hoàng Lê là một doanh nhân từ nơi khác đến.

Vậy thì ông cũng chỉ có thể hạ thấp tư thế, chủ động đi kết giao với người khác.

"Ôi chà, Chủ tịch Đạt, Chủ tịch Lâm, hai người đến sớm vậy"

Vũ Hoàng Lê mang theo nụ cười trên mặt, bước đến phía trước năm, sáu người trung niên.

Nhưng hai người đó chỉ liếc nhìn Vũ Hoàng Lê một cái, lạnh lùng gật đầu chứ không hề quá để ý đến ông.

Bình luận

Truyện đang đọc