RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1927

Ông cụ muốn chơi theo kiểu vững vàng thì kệ ông cụ chơi vững vàng, anh đã thẳng thắn không để ý đến ông cụ, tìm được đúng cơ hội, chỉ bằng một chiêu làm lật đổ những bố trí vững vàng của ông cụ.

Bàn cờ vừa rồi chính là như thế, ông cụ Gia Cát tấn công một cách chắc chắn.

Nhưng mà Cao Phong lại giống như chọc gậy bánh xe, làm rối tung cả bàn cờ lên, căn bản là để cho ông cụ Gia Cát không thể đoán được cách đi của Cao Phong.

Để nắm bắt được lối chơi của Cao Phong thì lại càng khó khăn hơn, bởi vì căn bản Cao Phong không có một lối chơi cố định nào cả.

Coi như là toàn bộ bàn cờ đã được anh sử dụng, anh thích như thế nào thì chơi như thế ấy.

Điều này đã khiến cho ông cụ Gia Cát thua liên tiếp ba ván liền, trong lòng thực sự đã bị Cao Phong khuất phục.

“Chắc hẳn kỹ năng đánh cờ này của cậu Vũ là học được từ người thân trong gia đình của cậu đúng không.” Ông cụ Gia Cát hỏi không chút ngại ngùng.

“Đúng là như vậy!” Cao Phong khẽ gật đầu.

Khi mà Cao Kình Thiên và Cao Anh Hạo lên năm tuổi, cũng là lúc bọn họ vô cùng nghịch ngợm, ông Cao đã bắt đầu dạy Cao Phong đánh cờ vây để giúp tính khí nóng nảy của Cao Phong được ôn hòa hơn.

Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, tài nghệ đánh cờ của Cao Phong chưa nói đến đỉnh cao thì cũng là khó gặp được đối thủ.

“Tôi rất mong có thể được một lần gặp mặt trưởng lão của nhà họ Cao đây!” Ông cụ Gia Cát nói với giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Cao Phong trầm tư suy nghĩ mấy giây sau đó nói: “Ông Cao, ông ấy đã qua đời rồi.”

Cả ông cụ Gia Cát lẫn Phạm Thanh Nhiên ai nấy đều sững sờ.

Ngay sau đó, hai người đối với Cao Phong lại thể hiện một sự tôn kính nhất định.

Ông của Cao Phong đã từng tham gia vào quân đội, ở độ tuổi đó ông chắc chắn là đã tham gia vào rất nhiều những trận chiến lớn của đất nước.

Thậm chí có thể nói, cũng giống như ông cụ Gia Cát, ông đã cống hiến rất nhiều công lao cho đất nước, cho dân tộc.

Cao Vũ còn khẳng định chắc chắn rằng ông ấy là một người lãnh đạo vô cùng tuyệt vời!

“Cao Vũ à, sau cuộc chiến tranh năm đó, có một số người đã được định sẵn để có địa vị tối cao, có người bởi vì rất nhiều những nguyên nhân khác thì chỉ sống một mình trong ngôi nhà đổ nát.”

“Tôi biết, có lẽ trong lòng anh đang cảm thấy có chút gì đó bất công, nhưng mà không sao hết, những người đi trước chỉ đưa ra lai lịch thôi, còn đây mới chính là Nhà họ Cao.” Ông cụ Gia Cát từ từ khuyên nhủ.

“Cháu hiểu rồi ông ạ.” Cao Phong gật đầu.

“Đối với những gì mà tôi đã hứa với anh lúc nãy, mấy hôm nữa hãy bớt chút thời gian, tôi sẽ dẫn anh đi gặp mặt họ.” Ông cụ Gia Cát nói ra những điều mà Cao Phong vẫn luôn lo lắng.

Cao phong gật đầu cảm tạ, sau đó nói chuyện thêm một lúc, rồi tạm biệt rời đi.

“Ông Gia Cát à, ông thấy thế nào?” Phạm Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào những nước cờ của Cao Phong, nhìn kỹ một hồi mới hỏi.

“Đánh cờ vây cũng như làm người vậy, tên nhóc Cao Vũ này không thích bị quy luật gò bó, anh ta rất giỏi về đánh vỡ quy tắc, đảo loạn thế cục, thậm chí có thế lật ngược thế cờ.” Ông cụ Gia Cát vừa nói, con mắt từ từ nhắm lại.

Càng nghĩ, càng cảm thấy là Cao Phong thật không đơn giản.

“Anh ta có thể thay đổi thế cục sao?” Phạm Thanh Nhiên kinh ngạc thốt lên.

Vô số người đều muốn thay đổi thế giới này, nhưng cuối cùng cũng không thể nào làm được, luôn bị thế giới này thay đổi vận mệnh.

“Cao Phong vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi mới chỉ có thể nhận biết Lý Khải Kiệt thì anh ta làm sao có thể thay đổi thời cuộc?”

“Cái này chỉ là do ông tự cảm nhận thấy mà thôi.” Ông Cụ Gia Cát nhẹ nhàng trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc