RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3535

“Khi chuyện này kết thúc, không cần biết có được hay không, không cần biết anh ấy… có thể trở về hay không, tôi cũng sẽ sẽ rửa sạch oan ức cho cậu ấy.”

“Nếu cậu ấy trở về, tôi sẽ thăng cấp bậc hàm cho cậu ấy! Nếu cậu ấy không trở về… tôi cũng sẽ thăng cấp bậc hàm cho cậu ấy!”

Lâm Thừa Khải gật gật đầu, thái độ của anh ta đối với Cao Phong lúc này, cũng có thay đổi rõ rệt.

Cao Phong hiểu rõ đại nghĩa, sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ của Cao Phong đều khiến Lâm Thừa Khải, kính phục từ trong tim.

“Hiện tại tôi chỉ đang lo lắng, không biết những người dưới quyền của Cao Phong ấy có xảy ra hỗn loạn hay không.”

Ông Trần khẽ thở dài, ông ta đã suy nghĩ chuyện này rất lâu.

Nhưng, ông ta không thể không làm như thế.

Thậm chí, cũng không thể để cho Cao Phong giải thích.

Nếu không, ngộ nhỡ xảy ra sự cố gì, kế hoạch liên kết đánh úp của ông ta và Cao Phong sẽ đổ sông đổ biển.

Đến lúc đó, hậu quả ấy không ai có thể gánh chịu được.

Rủi ro này, càng không thể được thực hiện một cách tùy tiện.

“Ông Trần, lo lắng của ông dám chắc là không cần thiết.”

“Tôi cảm thấy, những người dưới quyền của Cao Phong ấy cũng không phải là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không làm như thế.”

Lâm Thừa Khải nghe vậy, lúc này có chút thản nhiên khinh thường.

Sự khinh thường này của anh ta, không phải là nhắm vào Cao Phong, mà là khinh thường dành cho con người.

“Nhưng khi chúng ta muốn xử phạt Cao Phong, không phải là tất cả những người đó tổ chức một buổi họp báo hay sao.”

“Nói Cao Phong không quay trở về, bọn họ sẽ nên giải thể công ty ngay lập tức sao?”

Ông Trần khẽ cau mày, gảy nhẹ tàn thuốc nói.

Lâm Thừa Khải khẽ lắc đầu nói: “Ông Trần, đó là bởi vì Cao Phong chưa sụp đổ, cho nên hạ lệnh xuống, những người đó nhất định sẽ bất động không dám.”

“Nhưng còn bây giờ thì sao, ngoài kia Cao Phong đã bị trừng phạt rồi, cây đại thụ như cậu ấy đây này, cũng đã sụp đổ trong mắt nhiều người rồi.”

“Tan đàn xẻ nghé, trong tình huống này, còn có ai sẽ thật lòng với cậu ấy?”

Mấy lời nói của Lâm Thừa Khải, cũng có phần hợp lý, khiến cho ông Trần khẽ gật đầu.

“Ông Trần, chuyện này ông hoàn toàn không cần phải lo lắng một chút nào.”

“Bản chất con người, đều là ích kỷ, con người không vì mình trời tru đất diệt mà!”

“Bây giờ những người kia, đều đã được công thành danh toại, có được mọi thứ họ muốn.”

“Bọn họ sẽ vì một người Cao Phong mà tự mình từ bỏ mọi thứ hay sao?”

“Bọn họ sẽ vì một cây đại thụ đã sụp đổ, tự mình liều mạng mọi thứ hay sao?”

“Điều này, căn bản là không thực tế.”

Mấy lời này của Lâm Thừa Khải, nói cực kì chắc chắn, như thể đã hiểu thấu đáo bản tính con người.

Ông Trần trầm mặc một lát, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Không, không… thanh niên Cao Phong này, tuyệt đối không thể tính toán theo lẽ thường.”

“Càng tiếp xúc với cậu ấy, tôi càng phát hiện ra người thanh niên này, cậu ấy có chút không tầm thường.”

“Cho dù có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, tôi cũng đều không cảm thấy hoang đường.”

Ông Trần dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, thở dài nói.

Lâm Thừa Khải dừng lại một chút, nói: “Tôi vẫn không tin rằng bọn họ sẽ tự mình liều mạng tất cả vì một người bị đầy ra biên giới.”

Ông Trần không nói thêm về chủ đề này, nhẹ nhàng nói: “Luôn luôn chú ý tới động tĩnh bên ngoài, một khi có bất cứ tình huống gì bất thường, hãy báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Rõ!” Lâm Thừa Khải lập tức đáp lại.

Nhà họ Diệp ở Thủ Đô.

Bên trong phòng của Diệp Thiên Long.

“Cái gì? Đày ra biên giới?”

Diệp Thiên Long kinh ngạc kêu lên, mở to mắt nhìn về phía Trọng Dương Bình.

“Là trung tướng Long, bây giờ bên ngoài đã lan truyền.”

Bình luận

Truyện đang đọc