Chương 1136
Đồng thời, hợp đồng phải được ký kết dưới sự chứng kiến của các nhân viên của Hiệp hội đồ cổ.
Để về sau khi giám định ra giá trị thật của món đồ cố tránh xảy ra chuyện hối hận, tranh chấp giữa hai bên mua bán.
Chỉ cần hợp đồng đã được được ký kết thì lọ thuốc hít hoàn toàn là thuộc quyền sở hữu của Dương Tuấn Minh.
Dù giá trị thực của nó là bốn trăm triệu hay bốn mươi tỷ thì cũng không liên quan gì đến người bán trước đây.
Đây là loại hình mua bán có tính chất cờ bạc.
Hết lần này đến lần khác, càng có thêm nhiều người hứng thú với loại hình này.
Nam Phương Minh Nguyệt không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ghi nhớ số thứ tự của lọ thuốc hít này, là số sáu.
Phải đợi đến khi các chuyên gia của Hiệp hội đô cố thẩm định thì mới biết chäc chắn được tính thật giả của lọ thuốc hít này.
Nam Phương Minh Nguyệt tự hỏi, thực sự cô ta cũng cảm thấy Cao Phong đang nói linh tinh.
Màu sắc và chế tạo thủ công của chiếc lọ hít này thực sự trông rất giống đồ thật! Đổng Thái Minh mặc dù không nói, nhưng vẫn sờ sờ chóp mũi, trong mất hiện lên vài ý tiếc nuối.
“Cậu cứ tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu.”
“Bên kia có một đôi ngọc âm dương, đẳng kia một chiếc đĩa sứ, cậu có thể lấy hết”
Cao Phong vươn tay vỗ vỗ vào vai Đổng Thái Minh, vừa nói vừa chỉ vào hai món đồ cách đó không xa.
“Phì”
Nghe thấy điều này, Nam Phương Minh Nguyệt cuối cùng cũng không thể nhịn được cười được nữa.
Trong lòng cô cuối cùng cũng chắc chắn, cái tên Cao Phong này toàn nói mấy thứ ba lăng nhăng.
Những thứ đồ cổ này cần được các chuyên gia trong Hội đồng đồ cổ thẩm định, kiểm tra kỹ lưỡng bằng cách tự tay cảm nhận, tận mắt xem xét, đánh giá rồi mới đưa ra kết quả chính xác được.
Mà Cao Phong thì sao, ở khoảng cách xa vài mét, anh nhìn liếc qua một cái là có thể phán đoán được đồ thật đồ giả? Đây không chỉ là một trò đùa không thôi, mà nói thẳng ra là một trò đùa ở tầm quốc tế.
Dù sao thì Nam Phương Minh Nguyệt không tin rằng Cao Phong lại có năng lực tài giỏi như vậy.
“Anh Vũ, nhìn giống giả lắm! Màu sắc của hai thứ đồ đó nhìn qua thì chả ra làm sao cả!”
Đổng Thái Minh liếc mắt, gãi gãi đầu nói.
“Đi hỏi giá cả đi”
Cao Phong vừa nói vừa đi về bên đó.
Kết quả là đôi ngọc âm dương có giá là bảy tỷ, còn chiếc đĩa sứ có giá lên tới 9 tỷ.
Xét cho cùng, ở đây đều là những người có sự yêu thích đồ cổ.
Họ cũng không phải là những kẻ đốt đặc cán mai, không biết tý gì về đô cổ, vậy nên những người năm giữ những món đồ cổ này cũng không dám rao giá lên trời.
Quan trọng là, Cao Phong có thể nhìn rõ, thực ra trong lòng những người sở hữu những món đồ cổ này cũng đang đánh cược.
Chính vì họ cũng không chắc chắn về tính thật giả của món đồ cổ mình sở hữu nên mới lấy nó để giao dịch.
Nếu có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó là hàng đồ thật, vậy thì hà tất phải giao dịch tại chỗ này? Chỉ cần đến Hiệp hội đồ cổ để thẩm định thì không phải giá trị sẽ tăng lên gấp mấy lần hay sao? Vì vậy, quá trình giao dịch đồ cổ này nói trắng ra cũng không khác gì so với đá cờ bạc.
Những người bán đá chính họ cũng không biết liệu bên trong hòn đá mình bán có phải là ngọc quý hay đá thô hay không.
Nếu anh ta có thể biết thì chắc chắn sẽ không nỡ bán đi.
“Anh Vũ, chúng ta lấy cả hai cái này sao?”
Đổng Thái Minh do dự hỏi.
“Lấy đi, giá này cũng được đấy.”
Cao Phong gật đầu.
“Anh điên à? Bỏ ra gần hai mươi tỷ chỉ để mua hai thứ này sao?”
Nam Phương Minh Nguyệt lập tức nhảy ra ngăn chặn.
“Chà chà, cô Minh Nguyệt, cô không nên nói lời như vậy.”
Người sưu tập sở hữu hai món đồ cổ đó đỏ mặt nói.
Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn bọn họ, sau đó hạ giọng nói: “Hai thứ này, vừa nhìn qua là biết là đồ cận đại, giá cả nhiều nhất cũng chỉ đến mức 200 triệu đổ lại, anh còn định bỏ ra gần hai mươi tỷ để mua sao?”
“Cô có chắc hai món đồ này đều là hàng giả không?”
Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.