RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1959

Nếu như vũ khí nóng có thể tùy tiện đưa vào thủ đô, e rằng buổi tối hôm nay, Cao Phong đúng là lành ít dữ nhiều.

Có thể gọi điện thoại cho Lâm Bạc Triệu hay không cũng là một vấn đề khó giải quyết rồi.

Đừng nên hành động gì vội vàng ở Hà Nội, nếu thật sự là anh ta mang theo vũ khí đến để giải quyết tôi, chỉ sợ rằng chưa thể nhìn thấy tôi thì đã bị binh lính của thủ đô bắt giữ hết rồi..

“Ông Lâm, tôi gọi đến cho ông để nói chuyện này là để ông biết rằng nếu Cao Anh Hạo anh ta biết tôi không ở Hà Nội, rất có thể sẽ anh ta sẽ tấn công vào Hà Nội, vì thế cho nên ông cũng nên chú ý trước một chút thì tốt hơn.”

“Còn về khu dân cư cao cấp Bồng Thiên kia, nhất định phải tăng cường lực lượng bảo an.” Ngữ khí của Cao Phong lúc này thực sự nghiêm túc để giao phó công việc.

Lâm Bạc Triệu đương nhiên lại liên tục gật đầu trong đầu ghi nhớ hết tất cả những lời nói của Cao Phong

“Tôi nhất định sẽ gặp được người nắm quyền lớn nhất của nhà họ Phạm này, hãy chờ tin tức tốt của tôi!” Hai người sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, sau đó liền cúp máy điện thoại.

Cao Phong biết rằng bây giờ mà nóng vội cũng không giúp ích được gì hết..

Bây giờ phải xem ông cụ Gia Cát kia, có thể nhanh chóng sắp xếp một cuộc gặp mặt với người đứng đầu nhà họ Giang hay không.

Ngày hôm sau.

Thủ đô Hà Nội, khu đô thị đang phát triển phía Bắc của Hà Nội.

Xung quanh nơi mà Kiều Thu Vân bị giam lỏng có hàng chục nhân viên an ninh đứng canh gác ở xung quanh.

Tới gần giữa trưa, một thanh niên mặc áo đen trong tay mang theo hộp cơm đi về hướng bên này

“Thuận Tử, tại sao là anh đưa cơm cho cô ta?” Một thanh niên đứng canh gác ở cửa có chút hơi nghi ngờ.

Người đưa đồ ăn luôn luôn cố định, sao hôm nay lại đổi thành người khác rồi.

“Ông Chu bây giờ đang có việc phải ra ngoài, tôi thay ông ấy đem cơm tới một bữa, mở cửa đi.”Thuận Tử hơi cúi đầu xuống, ánh mắt có chút lập lờ, sau đó nhẹ nhàng nói.

Bảo vệ cũng không có chút gì quan tâm cho lắm, tiện tay mở cửa phòng ra, thanh niên mặc áo đen cầm hộp cơm đi vào trong phòng.

Kiều Thu Vân lúc này đang ngồi ở phía bệ bên cạnh cửa sổ, trên mặt biểu lộ rõ vẻ tiều tụy, phờ phạc trông thấy.

Ánh mắt của bà ta nhìn thẳng ra phía cảnh vật bên ngoài, tựa như là một con chim bị nhốt vào lồng chim vậy, sâu thẳm trong ánh mắt là khát vọng được tự do bên ngoài.

“Bà có muốn đi ra ngoài không?” Tên thanh niên tên Thuận Tử nhẹ nhàng đem hộp cơm nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Kiều Thu Vân đột ngột quay đầu nhìn về phía Thuận Tử, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu và luôn cảnh giác.

“Tôi có thể để bà ra ngoài.” Đây là câu nói thứ hai của Thuận Tử.”

Kiều Thu Vân trợn tròn mắt, bà ta vẫn như cũ không thèm lên tiếng, cứ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm vào Thuận Tử.

Sự khát khao sâu thẳm trong đáy mắt của bà ta đủ để cho thấy rằng bà ta muốn thoát khỏi nơi này như thế nào.

“Tôi không chỉ có thể đưa bà ra ngoài, tôi còn có thể cho bà một vị trí tối cao, ăn ngon mặc đẹp. tận hưởng vinh hoa phú quý, dùng thế nào cũng không bao giờ hết tiền.”

“Chỉ cần bà có đủ tư cách, tất cả những người mà bà không hợp mắt, bà cũng có thể tự mình đi giải quyết.” Đây câu nói thứ ba của Thuận Tử.

Kiều Thu Vân nghe đến đó con mắt mở to ra đến cực điểm, khát vọng chôn sâu trong ánh mắt cũng là đạt tới cực điểm.

Nhưng chỉ trong là một nháy mắt Kiều Thu Vân liền bỗng nhiên cười lên một tiếng vô cùng lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc