RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1352

“Cho nên bây giờ bán đảo Hải Đông, xem như là cách ly hoàn toàn với thành phố Hải Phòng, tổ chức hội thi võ thuật ở đó cũng không sợ người khác quấy rầy”

Cao Phong nghe vậy khẽ gật đầu, những thông tin về bán đảo Hải Đông quả thực có thể tra hết được ở trên mạng.Có điều đối với Cao Phong mà nói tổ chức hội thi võ thuật ở đâu cũng không sao cả.

“Cao Phong, còn chuyện gì cần xử lý không?”

“Một khi bước lên tàu chở khách lên bán đảo Hải Đông, thì quả thực là cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.”

“Đến lúc đó, bán đảo Hải Đông nội bất xuất ngoại bất nhập, có người canh gác.”

“Tin tức từ bên ngoài không truyền vào được, tin tức bên trong cũng không truyền ra được.”

Gần đến tàu chở khách, Nam Phương Minh Nghị lại nhắc một lần.

Cao Phong chậm rãi đi, sau đó lại quay đầu nhìn về một hướng.

Dừng một lúc, Cao Phong mới chậm rãi quay đầu lại, nói: “Đi thôi.”

Nam Phương Minh Nghị theo ánh mắt Cao phong nhìn qua, nếu như ông ta không nhầm, nơi đó chính là phương hướng đi Hà Nội.

Nhìn biểu tình của Cao Phong, Nam Phương Minh Nghị suy đoán một hồi.

Nhưng Nam Phương Minh Nghị rất nhanh đã xua đi những suy nghĩ vô dụng này, bây giờ ông ta đã liên kết với Cao Phong, nên không muốn nghĩ đến việc khác nữa.

Rất nhanh, Nam Phương Minh Nghị lấy ra tấm thiệp mời dát vàng.

Hai người nhân viên đứng ở cửa, nghiêm khắc kiểm đếm dựa theo số lượng nhân viên và đối chiếu danh tính của hành khách.

Xác nhận không có sai sót mới xua tay cho đi qua.

Mà đây mới chỉ là cổng kiểm soát đầu tiên.

Mọi người đi qua đây còn phải đi qua một cánh cống đo lường nữa.

Chỉ cần trên người có chứa đồ điện tử các loại đều sẽ bị lấy ra, độ chính xác vô cùng cao.

Trên mặt bàn bên cạnh đã có mấy bộ kiểm tra thiết bị điện tử và camera.

Nếu là người có thân phận một chút, bị kiểm tra đồ đạc này nọ, chỉ cần lấy đồ ra là được.

Mà những người không có thân phận mà còn mang đồ đạc trái phép theo, lập tức sẽ bị hủy tư cách tham gia và phải rời khỏi hiện trường.

Mức độ nghiêm khắc không khác mấy so với kiểm tra trong quân sự.

Dòng tộc nhà họ Nam Phương không phải lần đầu tiên tham gia hội thi võ thuật, cho nên cũng không có ý định làm trái quy củ.

Mà Cao Phong cũng không mang theo đồ điện tử này nọ nên mọi người toàn bộ đều thông qua cửa kiểm tra, cùng nhau hướng tới tàu chở khách.

“Ai nha ai nha, dòng tộc nhà họ Nam Phương vẫn chỉ có vài người này thôi sao?”

Bỗng nhiên, một âm thanh trêu tức truyền đến.

Mọi người quay đầu, nhìn thấy một thanh niên mang theo vài tên võ giả phía sau, vẻ mặt trêu tức hướng về phía này.

Nhìn đến người thanh niên đó, sắc mặt mười mấy người nhà họ Nam Phương tham gia hội thi võ thuật đều trở nên khó coi.

“Hứa Vĩnh Hạo, mày đừng có mà quá đáng.”

Nam Phương Hòa Trạch lúc này tiến lên từng bước, lạnh lùng nói với người đang đi tới.

Thanh niên tên là Hứa Vĩnh Hạo nghe vậy sửng sốt, biểu tình trở nên khoa trương mà nói: “Ôi ôi ôi cậu cả Hòa Trạch làm sao thế này? Lời của tôi có chỗ nào không phải hay sao?”

“Anh quản chuyện trên trời dưới đất, chẳng lẽ còn muốn quản người khác nói gì sao?”

“Hành động quái gở còn có ý gì?”

Nam Phương Hòa Trạch cần chặt răng nói.

“Cậu cả Hòa Trạch, cậu cũng không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được!”

“Giống như trong hội thi võ thuật lần trước tôi dùng chân dẫm lên mặt của cậu, thì cũng giống như giúp cậu quét hết bụi trên mặt đấy thôi!”

“Anh đừng nói là tôi bắt nạt anh, anh thử nói xem tôi bắt nạt anh bằng cách nào?”

Vẻ mặt Hứa Vĩnh Hạo vô tội, nghiêm trang nói.

“Mày!”

Nam Phương Hòa Trạch nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, răng nanh nghiến lại.

“Ha ha, kỳ thật lúc đó tôi chỉ muốn giúp phủi bỏ ruồi muỗi trên mặt cậu cả đấy thôi.”

Hứa Vĩnh Hạo nhếch miệng cười.

Bình luận

Truyện đang đọc