RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3705

Cho dù không thể máu chảy ngàn dặm cũng phải giết sạch toàn bộ!

“Xuất phát!”

Long Tuấn Hạo bước xuống khỏi đài quan sát, lên chiếc xe phía trước, khởi động máy, bắt đầu hướng về phía Nam Cương.

Liễu Tông Trạch cũng không do dự gì nữa, anh ta đã nhịn đủ rồi.

Ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng nhất định phải được cháy lên.

Mà phía sau Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, là mấy ngàn chiếc xe, xếp thành từng đội, bám sát không rời.

Mỗi chiếc xe bán tải có thể chở được khoảng hai mươi binh sĩ phong Hạo.

Mà ở phía sau còn lại mười vạn bộ binh, mỗi người mang theo võ trang hạng nặng, đạn dược đầy đủ.

Phía sau nữa là đại đội súng máy gồm ba vạn bộ binh toàn bộ đều tức giận trợn mắt.

Sau đội súng máy là một vạn pháo binh vác hỏa tiễn trên vai, hoặc vác ống phóng hỏa tiễn RPG cũng đang cất bước đuổi theo.

Cuối cùng là mười xe tăng chiến đấu trên bộ, nòng bắn cao, bánh xích đi đến đâu san phẳng đường đến đó.

Lần này khối tập đoàn Phong Hạo gần như đã dốc toàn bộ lực lượng.

Long Tuấn Hạo huy động tất cả lực lượng, tất cả vũ khí trang bị đạn dược…

Mọi thứ đều vì muốn đòi lại công bằng cho Cao Phong.

Hai mươi vạn đại quân dốc toàn lực, cả đường đi khói bụi mịt mù.

Bụi mờ bốn phía, đất trời rung chuyển.

Giống như một cơn bão lớn, mưa rền gió dữ sắp sửa ập đến.

Lúc này ở khu vực Nam Cương.

Đám cướp ở Nam Cương không hề biết một chút nào có nguy hiểm sắp đến.

Hơn nữa, có một đám có chút thế lực lại như thường ngày, sau khi cơm no rượu say liền tới khiêu khích đường biên của Việt Nam. Hôm qua trải qua một trận, bọn họ đã chiếm được chút lợi nhỏ.

Không nhưng chỉ giết hại chiến sĩ nơi biên giới, còn giết hại kẻ thù ở núi Tam Giác Vàng. Hôm nay, vì không thể chờ đợi được nữa mà đến rồi.”

“Một đám vô dụng, ông nội của Nam Cương chúng mày lại tới đây, ha ha!”

“Hôm nay chúng ta không đến tay không đâu nhé, còn mang quà tới cho chúng mày này.”

Gần năm trăm cường đạo ở Nam Cương, đứng ở ngoài đường biên, trực tiếp tiểu tiện trên đường biên. Thậm trí có kẻ trực tiếp tiểu lên cột mốc có hai chữ Việt Nam.

Các chiến sĩ bên trong đường biên giới, ai ai cũng đều mở to mắt, ai ai cũng đầy phẫn nộ.

“Ha ha, vô dụng, chúng mày đều là một đám vô dụng.”

“Tức không? Hỏi chúng mày có tức không? Nếu tức thì ra đây này!” “Ha ha ha! Vô dụng, không phải là sợ chết đó chứ? Cho nên chẳng dám ra?”

Mấy trăm tên cướp ở Nam Cương mặt mày kẻ nào cũng mang vẻ cười ngang ngược. Vị tiểu đội trưởng hôm qua cắn chặt răng, sau đó nói: “Cao…Cao Kình Thiên nói rồi, tất cả số nợ máu này, đều sẽ cố gắng hết sức để đòi lại!”

“Tiên sư mẹ mày! Con chó Cao Kình Thiên chứ gì, chẳng phải là ông chủ cũ của khối tập đoàn Phong Hạo à?”

“Ha ha, con mẹ mày đừng có mơ Phong Hạo ra mặt giúp chúng mày? Ai thèm quan tâm sống chết của nó chứ.”

Đám cướp Nam Cương cợt nhả cười đùa, sau đó kéo thắt lưng lên.

“Anh Lâm, anh có cảm thấy không, chỗ này hình như đang có động đất?”

Đột nhiên có một tên cướp Nam Cương đáp lại.

“Động đất cái gì, mày chắc là đang run như cầy sấy, cho nên mới…”

Thanh niên trẻ tuổi gọi là anh Lâm kia, một câu cũng chưa nói xong, liền ngậm miệng lại. Bởi vì, anh ta cũng cảm thấy được sự chấn động của đất dưới chân.

Không chỉ như thế, anh ta còn nghe thấy từ phía xa xa truyền tới tiếng động cơ nổ vang rền. Anh Lâm nuốt nước bọt, chậm rãi quay người.

Sau khi nhìn ra xa, anh Lâm mở to mắt, sắc mặt bỗng trắng bệch. Nhìn xa hơn, liền thấy một đám người đông nghìn nghịt đang tiến đến.

Cái gì gọi là nghìn quân vạn ngựa? Mấy kẻ bọn họ, coi như là được mở mang kiến thức rồi.

Khi nhìn thấy đám người từ xa xa ấy, đã không thể dùng từ số lượng để hình dung được rồi, mà phải nói là một đám rồi lại thêm một đám đông! Bụi mù mịt lên, như có hàng ngàn con ngựa đang chạy.

“Mợ nó, mợ nó…” Mấy trăm tên cướp Nam Cương trực tiếp bị dọa cho sợ hãi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc