RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1767

Vốn là xấp xỉ mười người, bây giờ mới chỉ trải qua mấy ly rượu cạn trăm phần trăm, một nửa số đã ngã xuống không dậy được.

“Ôi ba má ơi! Thật là siêu quá đi, cái này đúng thật là quá siêu rồi đấy nhỉ?” Hai mắt của cô gái tóc dài kia sáng lên, nhìn Cao Phong, không nhịn được mà hét lên.

“Đúng vậy chị San, tửu lượng của Cao Vũ vậy mà lại mạnh như vậy? Quá mạnh!”

Trong lòng của Lâm Hướng San cũng kinh ngạc giống như vậy, chỉ gật đầu một cái theo bản năng, cô ta cũng giống những người khác, không nghĩ tới, tửu lượng của Cao Phong lại mạnh tới như vậy.

“Cái đó…” Bỗng nhiên, Cao Phong lại mở miệng lần nữa.

Mà thần kinh của Lý Hiểu Khang và ba tên thanh niên còn lại kia lại theo bản năng mà chấn động không ngừng, trong lòng cũng không nén được mà cảm thấy thấp thỏm.

Trong lòng bốn người đều không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ Cao Vũ kia muốn…

Mà Cao Phong, quả nhiên là không để cho bọn họ thất vọng.

“Sau năm phúc vào cửa, tiếp theo chính là sáu đường thuận lợi.” Cao Phong vừa nói, vừa tự rót đầy ly rượu cho chính mình thêm một lần nữa.

Theo mùi hương nồng nặc của rượu trắng lao ra, hai trong số ba tên thanh niên còn đừng lại được kia ngửi thấy được mùi rượu thì chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của hai người đều tái nhợt, sau đó cố nén cảm giác muốn nôn mửa.

Nhưng, cuối cùng vẫn không nhịn được.

“Ọe!” Hai người thanh niên, lần nữa nộp vũ khí đầu hàng, tức tốc chạy về phía phòng vệ sinh.

Dẫu sao thì năm ly đầy rượu trắng xuống bụng, cũng đã tuyệt đối vượt qua thể tích một lít chất lỏng mạnh.

Liên tục không ngừng uống vào một lít rượu trắng cao độ, loại tinh thần và sức lực kia chính là sự mạnh mẽ đến mức khó có thể tượng tưởng được.

Bên trong phòng vệ sinh của phòng riêng này đã bị năm, sáu người bọn họ chen đầy ắp.

Mà Cao Phong, người mà bọn họ vốn cho là sẽ bị bọn họ chuốc cho ngã gục, lúc này vẫn không hề lo lắng đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ cũng không có gì khác biệt với trước đó.

Còn một tên thanh niên cuối cùng, cũng không biết là thật hay giả, đột nhiên ngã xuống mặt đất, tạo thành một tiếng va chạm “Lịch bịch” nặng nề, lúc này chỉ thấy anh ta mắt say lờ đờ, mê ly lẩm bẩm điều gì đó.

Lúc này bên cạnh bàn rượu chỉ còn dư lại hai người là Cao Phong và Lý Hiểu Khang.

“Không phải mọi người nói buổi tối không có chuyện gì cần làm hay sao? Tiếp tục nào!” Cao Phong nở một nụ cười đầy vẻ suy ngẫm, sau đó nhìn Lý Hiểu Khang cười nói.

Lúc này Lý Hiểu Khang đã thu hồi lại tất cả nụ cười, dựa theo men rượu dâng trào, anh ta cũng không che giấu nổi nỗi chán ghét của chính mình với Cao Phong nữa, cho nên đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục giả vờ mặt mày vui vẻ với anh như trước đó.

“Được thôi! Sáu đường thuận lợi! Xin mời!”

Lý Hiểu Khang cắn răng, bưng ly rượu thứ sáu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Lần này, thời gian mà Lý Hiểu Khang cần sử dụng để nuốt hết được ly rượu trắng kia xuống họng rõ ràng đã dài hơn so với trước.

Rất hiển nhiên, anh ta cũng sắp đến giới hạn cao nhất rồi.

Cho dù là thân thể chịu được, cổ họng cũng không nhất định là có thể chịu được sự cay độc của men rượu kia.

“Bốp!”

Lý Hiểu Khang chậm rãi buông ly rượu xuống, bởi vì bàn tay có chút run rẩy, cho nên âm thanh phát ra khi ly rượu va chạm với mặt bàn cẩm thạch cũng rất lớn.

Lúc này, mấy cô gái Lâm Hướng San đều trừng to hai mắt mà nhìn hai người Cao Phong.

Vừa mới bắt đầu cụng ly rượu, những thứ bị đem ra để liều chết có thể chỉ là dũng khí và mặt mũi.

Nhưng cụng ly đến được thời điểm lúc này, vậy thì thứ cần thử thách không chỉ là dũng khí, mà rượu trắng đắng nóng kia, cũng thật sự là rất khó nuốt.

Mấy tên thanh niên chạy đến phòng vệ sinh để ói ra kia, rõ ràng là đã xong việc rồi, nhưng mà vẫn không có ai dám trở lại.

“Sảng, sảng khoái!” Lý Hiểu Khang cắn răng nói.

“Sảng khoái? Vậy tiếp tục! Ly thứ bảy này, bảy sao soi đường!” Tiếng nói của Cao Phong vừa mới rơi xuống, ly rượu cũng đã được rót đầy thêm lần nữa.

“Xuy!”

Lần này, ngay cả Lý Hiểu Khang cũng đều hít phải một hớp khí lạnh.

Bảy ly, đã bảy ly rồi đấy!

Vậy mà lại đã liên tục không ngừng uống hết một lít rưỡi rượu trắng cao độ xuống bụng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc