RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2107

Phạm An Quốc hoàn toàn luống cuống rồi.

Cho nên ông ta phải làm cho rõ Cao Phong có phải còn có núi lớn hay thế lực gì đó chống lưng hay không.

Nếu thật là vậy, ông ta phải tính toán lại có nên tiếp tục đối phó Cao Phong hay không.

“Vâng, gia chủ.” Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Phạm An Quốc trả lời.

Sắc mặt của mọi người ở hiện trường lại lần nữa thay đổi theo chuyện vừa xảy ra.

Người trẻ tuổi Cao Vũ này mang cho bọn họ quá nhiều ngạc nhiên, sự ngạc nhiên này quá lớn không ai dám tưởng tượng.

“Quẹt thẻ đi, giao dịch tại chỗ.”

Cao Phong không nói thêm lời hùng hồn hay khoe khoang dư thừa gì, cũng không vì có cái thẻ đen kim cương mà ngạo mạn, anh từ tốn nói.

“À, được, được ngài Phong….”

Tiểu Mai lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kêu nhân viên công tác lấy ra máy quẹt thẻ chuyên dụng.

Đẳng cấp của loại máy quẹt thẻ này đương nhiên là không giống với những cái máy ở trên thị trường rồi.

Lúc lấy thẻ đen kim cương từ trong tay Cao Phong, bàn tay của Tiểu Mai cũng nhịn không được run rẩy một trận.

Cô ấn thẻ vào rãnh để Cao Phong ấn mật mã, Cao Phong nhập mật mã xong ra hiệu cho cô ấn xác nhận, lúc này bàn tay của cô càng run rẩy kịch liệt.

“Ting! Khấu trừ thành công, số tiền bị khấu trừ, bốn mươi nghìn tỷ đồng!”

Bên trong máy quét thẻ, đèn xanh sáng lên đồng thời truyền tới một thanh âm.

Tất cả mọi người đều trừng to mắt.

Cao Vũ anh ta, anh ta thật sự có tiền.

Bỏ ra bốn mươi nghìn tỷ đồng mà giống như là bỏ ra bốn mươi nghìn, không có một chút đau lòng.

“Suýt!”

“Có tiền! Quá khủng rồi!”

“Hôm nay tôi đã gặp được đại gia chân chính rồi…”

Những người ở hiện trường vốn là tinh anh của các ngành các nghề gia tài hơn trăm nghìn tỷ.

Bình thường trong mắt của người khác bọn họ cũng được coi là đại gia tỷ phú.

Nhưng lúc này ở trước mặt Cao Phong, bọn họ không dám nói mình là tỷ phú, đến tư cách xách giày cũng không có đâu!

Yết hầu của Thương Tuấn Hồng nhấp nhô, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: “Quyền, lúc trước cậu nói anh Phong đập một cái Maserati của cậu?”

Lê Tiểu Quyền nghe vậy sững sờ, gãi đầu trả lời: “Ừm, làm sao?”

“Lúc trước tôi không tin…Hiện tại tôi tin…” Thương Tuấn Hùng một mặt mờ mịt nói.

“Hây chuyện này anh còn không tin, may mà ngày hôm đó tôi không có mượn chiếc cổ Rambo đồ giả đó của anh, nếu không anh Phong sẽ đập nát luôn chiếc Rambo đó.” Lê Tiểu Quyền nhớ tới chuyện đó cũng bất đắc dĩ cạn lời với Cao Phong.

Lúc ấy rất tức giận, bây giờ nghĩ lại cũng coi như không đánh không quen biết vậy.

“Chắc chắn anh ấy sẽ đập…” Thương Tuấn Hùng thành thật gật đầu.

Bốn mươi nghìn tỷ đồng đó!

Nhiều tiền như vậy nếu gửi vào ngân hàng lấy lời, số tiền lãi mỗi ngày cũng đủ mua một chiếc xe thể thao!

“Tôi phục rồi, lần này hoàn toàn phục rồi.” Lê Tiểu Quyền cảm thán một tiếng.

Thương Tuấn Hùng cũng có cùng ý nghĩ như vậy.

“Ngài Phong, thẻ của ngài…” Tiểu Mai trong lòng run sợ hai tay đưa thẻ đen kim cương trả cho Cao Phong.

Cao Phong đưa tay nhận lấy thẻ tiện tay bỏ vào trong túi.

Ánh mắt của mọi người nhìn thẻ đen kim cương biến mất rồi mới lộ ra thần thái.

Vừa nãy trong đầu bọn họ toàn là tiếng “ong ong”, thậm chí đánh mất năng lực suy nghĩ.

“Ngài Phong… Quyền tài sản và thủ tục bàn giao, lập tức sẽ được xử lý rồi đưa tới cho ngài.”

Tiểu Mai hít sâu vài lần, đè xuống khẩn trương trong lòng, chuyện phải làm vẫn phải tiếp tục làm.

Thở sâu mấy hơi, Tiểu Mai lúc này mới hỏi: “Vậy thì bây giờ, ngài Phong ngài đã là chủ nhân mới của khu thương mại Kiên Thành, ngài có lời nào muốn nói với mọi người không?”

Tiểu Mai vừa nói vừa đem micro cho Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc