RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4512

Cao Phong nhếch khóe miệng, nụ cười lạnh trên môi càng ngày càng đậm, sau khi nói ra những lời này quân lính bị bắt giữ thiếu chút nữa tiếc đứt ruột, họ thật sự cảm thấy hối hận.

“Nếu đã như vậy, tất cả mọi người không cần cơ hội tôi đã cho. Vậy thì tôi cũng sẽ không cho thêm bất cứ cơ hội nào nữa.”

Cao Phong nói xong sau đó chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.

Mà Long Tuấn Hạo còn lập tức giơ khẩu súng tiểu liên lên, nhắm ngay vào mười nghìn người phía đối diện.

Trời đất đã định, thu hoạch xong vụ này rồi sẽ tính sổ tiếp!

Lúc này đối diện với mười nghìn người trong tay không có bất kỳ vũ khí nào, mà Long Tuấn Hạo bên này lại có vũ khí hạng nặng, đánh bọn họ còn không phải là quá dễ dàng và tùy ý hay sao?

“Anh Phong, chúng tôi mong muốn có thêm một cơ hội khác!

“Cầu xin cậu cho chúng tôi một cơ hội lần này nữa, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi! Nhất định sẽ tận dụng cơ hội này!”

Tất cả những quân lính bị mất người chỉ huy này không ngừng hô vang hướng về phía Cao Phong, mỗi một lần đều là cầu xin trong đau khổ.

“Đã quá muộn rồi!”

Cao Phong chỉ bỏ lại vẻn vẹn câu nói này, sau đó liền trực tiếp bước lên trên xe.

“Vù vù vù!”

Xe rất nhanh đã khởi động, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Bằng bằng bằng bằng bằng!”

Chiếc xe của Cao Phong vừa mới rời đi, phía sau liền vang lên tiếng súng dữ dội nối tiếp nhau.

Tiếng súng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, những viên đạn liên tiếp bắn ra ngày càng dày đặc.

Mà từng nhóm quân lính bị mất người chỉ huy này lại đang phát ra tiếng kêu thảm thiết, mặc dù Cao Phong ngồi ở bên trong xe nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh một cách rõ ràng.

Ba trăm nghìn quân chiến đấu với mười nghìn người, nhưng vẫn còn hơn là so với mười nghìn người không có bất kỳ một vũ khí nào trong tay.

Trong trường hợp này, đây tuyệt đối là một cuộc chiến đơn phương tàn sát.

Những người lính bị mất chỉ huy này ngay cả cơ hội để đánh trả cũng không có, trong nháy mắt bị đánh ngã trên mặt đất.

“Con mẹ nó! Vừa rồi còn lớn tiếng bắt chúng ta gọi là cha, cho nên bây giờ phải bắt bọn chúng quỳ xuống gọi chúng ta là cha! Hiện tại, nhiệt độ vũ khí trong tay chúng ta nói cho bọn họ biết, rốt cuộc ai mẹ nó mới là cha thật sự!”

Long Tuấn Hạo dùng súng tiêu diệt bọn chúng một cách mãnh liệt, một bên không ngừng tiêu diệt, một bên không ngừng bước lên tiến về phía trước.

Vô số viên đạn đan chéo vào nhau, tạo thành mạng lưới không gian rộng lớn kín không kẽ hở, hướng về phía mười nghìn người không có người chỉ huy, bao phủ trên đỉnh đầu rồi ập hết xuống đầu bọn họ.

Chứng kiến một màn những người lính không có chỉ huy này, giống như là nhìn thấy máy gặt lúa mì đang cắt lúa vậy, sau đó lần lượt từng người một ngã xuống.

Mà ngay tại nơi này, mùi máu tanh bốc lên càng ngày càng nồng, ngửi thấy liền cảm nhận được sự gay mũi.

Mùi thuốc súng cùng với mùi máu tươi ngưng tụ lại tại một chỗ, hình thành nên một hương vị độc nhất vô nhị, chỉ có thể thấy ở trên chiến trường.

Có người cảm thấy ghê tởm, đó là lý do vì sao mà họ cảm thấy buồn nôn.

Còn có người lại đặc biệt say đắm với loại hương vị trên chiến trường này, ví dụ như là Long Tuấn Hạo.

Lúc này trên người Long Tuấn Hạo treo đầy những băng đạn, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, hướng tới phía trước liên tiếp bắn ra những tia lửa.

Một bên nổ súng, một bên cất bước tiến về phía trước.

Hễ nằm trong tầm bắn của Long Tuấn Hạo là y như rằng toàn bộ đều bị trúng đạn, sau đó ngã lăn ra đất.

Cũng có những người bị bắn trúng giữa mi tâm ngay tại chỗ, tử vong trong nháy mắt.

Máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt, rơi xuống mặt đất, khiến cho bùn đất chỗ đó ướt nhẹp.

Còn bị người khác giẫm chân lên, thoạt nhìn giống như là dùng phẩm màu màu đỏ hòa vào trong bùn đất.

Trận chiến đấu này, duy trì không đến năm phút đồng hồ, đã đến hồi kết thúc.

Lần này, bởi vì những binh sĩ Phong Hạo bên kia, cho nên không thể nổ súng quá nhiều.

Dù sao nhiều người đứng chung một chỗ như vậy, thật sự là dày đặc quá mức cho phép, nếu như chuẩn bị không tốt thì có thể sẽ làm người bên mình bị thương.

Cho nên các binh sĩ Phong Hạo bên này chỉ điều động một tiểu đội binh sĩ nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc