RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1040

Đổng Thái Minh giơ tay ra đẩy gã thanh niên kia ra, sắc mặt anh ta có chút không kiên nhẫn.

Thái độ của anh ta đối với Cao Phong luôn ôn hòa, không có nghĩa là anh ta cũng ôn hòa với tất cả mọi người.

Bản thân anh ta là cậu ấm con nhà giàu, còn có quan hệ với Dòng họ Nam Phương, đâu phải ai cũng có thể làm bạn với anh ta? “Cho mày thể diện, mày đừng có mà không biết xấu hổ.” Thanh niên kia sa sầm mặt xuống. “Mày có biết Dòng họ Nam Phương không?” Nam Phương Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía đám thanh niên kia. “Dòng họ Nam Phương là cái gì, anh còn là anh của bắc chấp đây, em cho rằng đây là thời cổ đại chắc?” Gã thanh niên kia bĩu môi trả lời.

Lúc này Nam Phương Minh Nguyệt cũng sững sở, đúng là tú tài gặp phải nhà bình, có lý mà không nói rõ được.

Dòng họ Nam Phương ở trong xã hội thượng lưu của Thị trấn bi*n đ*ng này, thanh danh vô cùng hiển hách.

Nhưng mà… Đám côn đồ đầu đường xó chợ, sống ở tầng chót của xã hội này, căn bản không biết Dòng họ Nam Phương là tồn tại kinh khủng thế nào. “Không biết cũng không sao! Mau tránh ra, đừng tự rước lấy phiền phức về cho mình.” Nam Phương Minh Nguyệt đi về phía trước một bước, trong nháy mắt lộ ra khí thế của chị cả. “Ở ơ, tính cách được lắm, anh thích người cuồng dã như em đó.

Thanh niên kia cười ha ha, anh ta vươn tay ra muốn véo má của Nam Phương Minh Nguyệt.

Cao Phong khẽ nhíu mày, anh chậm rãi bước xuống lầu, đi về phía bọn họ. Nhưng mà, Cao Phong vừa đi được hai bước, đột nhiên đã dừng chân lại, trong lòng anh thầm than một tiếng. “A!”Ngay sau đó, Cao Phong không nhịn được ồ lên một tiếng.

Anh trông thấy gã thanh niên kia còn chưa chạm tay vào mặt của Nam Phương Minh Nguyệt, đã bị Nam Phương Minh Nguyệt kéo cánh tay, sau đó vặn về phía sau, trong nháy mắt cánh tay của anh ta đã bị gãy. “A…” Gã thanh niên kia hét một tiếng thảm thiết Cánh tay bị vặn gãy, không phải đau đớn bình thường.

Ngoài Đồng Thái Minh và mấy cô gái kia ra, tất cả những người khác đều sững sở.

Ngay cả Cao Phong, lúc này nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt như vậy, anh cũng có chút kinh ngạc.

Mấy cô gái này, cũng không đơn giản! “Đau! Thả tao ra, thả tao ra!”

Gã thanh niên bị vặn gãy tay kia không dám cử động mạnh, đau đớn khiến gã ta không nhịn được kêu lên thảm thiết. “Hừ!. Còn dám trêu chọc bà mày nữa, chúng mày không có quả ngon để ăn đâu.”

Nam Phương Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đẩy gã thanh niên kia ra. “Mẹ mày, dám đánh ông à, chúng mày chết chắc rồi có biết không? Có gan thì chúng mày bước ra đây!”

Gã thanh niên kia kêu lên một tiếng, trực tiếp gọi đám thanh niên kia đi ra bên ngoài. “Ông không tin, chúng mày còn có thể ra ngoài được!”

Gã thanh niên kia ôm lấy cánh tay, cơn đau khiến trán gã ta nổi đầy gân xanh, gương mặt càng dữ tợn hơn.

Bảy tám gã thanh niên đi cùng cũng vô cùng khó chịu, bọn chúng giận dữ trừng mắt với đám Nam Phương Minh Nguyệt, rồi quay người đi ra bên ngoài. “Bà mày đây chưa bao giờ biết sợ!”

Nam Phương Minh Nguyệt không nói hai lời, cô ta lập tức nhấc chân lên muốn đi ra ngoài. “Chị họ, đừng xúc động, em đã gọi điện thoại rồi, cam đoan mười phút nữa sẽ có người đến.”

Đổng Thái Minh vội vàng giơ tay ra, ngăn cản Nam Phương Minh Nguyệt lại. “Hừ! Chẳng lẽ cứ để bọn họ diễu võ dương oai trước mặt tôi mười phút sao? Nằm mơ!”

Nam Phương Minh Nguyệt căn bản không nghe lời khuyên của Đồng Thái Minh, cô ta lập tức bước ra ngoài.

Đổng Thái Minh không còn cách nào khác, anh ta vội vàng gọi điện thoại, rồi đuổi theo Nam Phương Minh Nguyệt.

Anh ta biết bản lĩnh của Nam Phương Minh Nguyệt rất mạnh, nhưng mà dù sao hiện giờ Nam Phương Minh Nguyệt cũng uống say rồi. “Có chuyện gì thế?”

Cao Phong bước đến hỏi một câu. “Anh Vũ, anh quay lại rồi, đã xảy ra chút chuyện, được rồi để sau hằng nói, em ra ngoài trước xem thế nào đã.

Đồng Thái Minh xua tay, có điều trong lòng không sợ hãi chút nào, chỉ có chút lo lắng cho Nam Phương Minh Nguyệt.

Với tư cách là cậu ấm nhà giàu nổi danh ở Thị trấn bi*n đ*ng này, nếu như bị đảm tôm tép nhãi nhép này dọa sợ, vậy anh ta cũng không cần lăn lộn nữa.

Lúc đảm Cao Phong bước ra ngoài Khu giải trí Crown, thì tại bãi đất trống trước cửa, đã bắt đầu chiến đấu rồi.

Điều này khiến Cao Phong không thể không cảm thán, cô bé Nam Phương Minh Nguyệt này, không chỉ tính cách kiêu ngạo, mà còn vô cùng hung dữ nữa.

Một cô gái nhỏ, đối mặt với bảy tám gã thanh niên, chẳng những không sợ hãi, còn chủ động xông lên để đánh nhau.

Đổi lại là cô gái bình thường khác, có thể làm được chuyện này sao? “Bich!”

Bình luận

Truyện đang đọc