RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3778

“Dạ!”

Sĩ quan phụ tá không do dự, vội vàng đi chấp hành mệnh lệnh của Liễu Tông Trạch.

“Chẳng lẽ kế hoạch kia của anh Phong, thật sự có tiến triển?”

Ánh mắt Liễu Tông Trạch nhìn về phía xa, nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Đối với tình hình chiến đấu bên Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch không hề lo lắng.

Tuy tính cách Long Tuấn Hạo kích động, nhưng anh ta sẽ không quá lỗ mãng.

Một khi phát hiện mọi chuyện không đúng, chắc chắn sẽ tự bảo vệ mình là nhiệm vụ cần thiết.

Lúc này trên chiến trường Tam Giác Vàng.

“Pằng pằng pằng!”

“Bùm bùm bùm bùm bùm!”

Tiếng súng liên miên không dứt, từ họng súng phun ra ngọn lửa, hội tụ lại giống như dẫn đốt một bó ánh sáng.

“Mẹ nó! Cũng chỉ gần mười ngàn người! Xem ra cường đạo Nam Cương còn chưa đần độn tới mức vi phạm quy định.”

“Nhân số bên chúng ta gần gấp hai bọn họ, xông lên cho ông đây!”

Long Tuấn Hạo phun ra một ngụm nước bọt, la lớn với phía trước.

“Dạ!”

Vô số binh sĩ Phong Hạo đều giơ súng trong tay lên, bắt đầu điên cuồng bắn phá.

Nhưng sau khi bắn phá một lượt, hai bên đều có tổn thương, nhưng không đạt tới kết quả Long Tuấn Hạo mong muốn.

“Mẹ kiếp, anh Hạo, không áp được, hôm nay cường đạo Nam Cương có chút mạnh!”

“Mẹ nó, tố chất tác chiến của bọn họ, hình như tăng lên không ít đâu?”

“Còn có vũ khí của bọn họ, sao uy lực lại mạnh như thế?”

Một đám binh sĩ Phong Hạo đều kinh ngạc kêu lên.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ tiến hành liên tục đả kích cường đạo Nam Cương, đều chiến thắng nhiều lần.

Cho nên tâm tính của bọn họ khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.

Thậm chí ở trong lòng bọn họ, cường đạo Nam Cương chỉ như một đám gà, nếu không phải John bảo vệ bọn họ, bọn họ đã sớm bị treo cổ.

Nhưng hôm nay đám cường đạo Nam Cương này, lại cho khối tập đoàn Phong Hạo một ngạc nhiên vui mừng.

Cường đạo Nam Cương trước đây, lúc tác chiến năm bè bảy mảng, loạn thành một nùi, hoàn toàn như một đám quân lính mất chỉ huy.

Nhưng hôm nay bọn họ vô cùng đoàn kết, căn bản giống như cùng một thế lực.

Hỏa lực khác nhau bao trùm, lại càng khiến đám Long Tuấn Hạo hơi đau đầu.

“Con bà nó, không nên như vậy chứ, chẳng lẽ bị chúng ta đánh một khoảng thời gian, tố chất tác chiến của bọn họ được luyện ra rồi hả?”

Long Tuấn Hạo sửng sốt một lát, nghiêng người nằm trên mặt đất lẩm bẩm.

“Anh Hạo, có phải bọn họ điều động tinh anh trong tinh anh, sau đó tới tấn công chúng ta hay không?”

Một sĩ quan phụ tá ở bên cạnh nghĩ một lát, nhẹ giọng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc