RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3459

Câu hỏi này bị Cao Phong hỏi một cách rất thẳng thắn.

“Tôi cũng không biết.” Lâm Vạn Quân lập tức trả lời.

Cao Phong nghe vậy thì nhíu mày, cứ nhìn chằm chằm Lâm Vạn Quân gần một phút.

“Lão Lâm Quân! Cháu rất tôn trọng chú, nhưng mà chú cũng không thể đùa giỡn với cháu như vậy chứ!”

“Ngay cả Tôn Ngộ Không là một con khỉ đá mà cũng có nguồn gốc, mà sao cháu lại không có?”

“Cháu còn có thể là một người từ trên trời rơi xuống hay sao?”

Lúc này giọng điệu của Cao Phong đã có chút không vui.

Lâm Vạn Quân chậm rãi lắc đầu, nói: ” Cậu Phong! Tôi thật sự không biết.”

“Lúc trước ông cụ Cao ôm cậu từ bên ngoài về.”

“Nhưng không có ai trong chúng tôi có thể biết ông ấy đã đưa cậu từ đâu về.”

Lâm Vạn Quân im lặng trong hai giây, đành giải thích cho Cao Phong.

Cao Phong đứng im lặng tại chỗ đó, anh chỉ cảm thấy, thế giới xung quanh mình đều đang sụp đổ.

Lúc trước, khi anh sắp phải đối mặt với sự thật, tại sao anh lại cảm thấy có chút lo lắng?

Có lẽ đây chính là câu trả lời.

Câu trả lời này đã gây ra một sự thay đổi lớn trong quỹ đạo cuộc đời của anh.

“Hô!”

Cao Phong thở dài một hơi, trong đầu là một mớ hỗn độn.

“Còn nữa, lúc trước không phải cậu Phong đã từng hỏi tôi, vì sao lại đối xử với cậu tốt như vậy?”

“Ngoại trừ lời dặn dò của ông cụ Cao, đương nhiên còn bởi vì khi cậu còn bé, cũng có thể xem như tôi đã nuôi cậu lớn.”

“Khi cậu đói bụng, tôi là người đã ôm cậu, đi bộ hơn mười ki-lô-mét để đi tìm một người nào đó có thể cho cậu bú sữa.”

“Tôi nói những điều này, cũng không phải là để thể hiện cái gì, mà là muốn nói cho cậu biết, đối với tôi mà nói, cậu giống như một đứa con ruột của tôi vậy.”

“Cả cuộc đời này, tôi không có lập gia đình. Dưới gối cũng không có con nối dõi. Vì vậy, đối với tôi mà nói, cậu chính là đứa con nối dõi của tôi. Cho nên làm sao tôi lại có thể nói dối cậu được chứ?

Khi Lâm Vạn Quân nói ra những lời này, trong đầu đã hiện lên không biết bao nhiêu là kỷ niệm.

Khi đó, Cao Phong vẫn còn đang quấn tã, mà thậm chí anh còn chưa mọc một chiếc răng sữa nào.

Trong quân đội chủ yếu là đồ hộp và một số loại đồ ăn nhanh khác, lúc đó làm sao một đứa bé như anh có thể ăn được?

Mỗi ngày Lâm Vạn Quân đều ôm Cao Phong đi hơn mười ki-lô-mét đường núi, tìm được một ngôi làng miền núi, mượn được một ngụm sữa để duy trì tính mạng của Cao Phong.

Sau đó, còn phải trở về quân khu.

Ngày này qua ngày khác, Lâm Vạn Quân vẫn làm vậy mà chưa từng thấy mệt mỏi.

Tình cảm của ông ta đối với Cao Phong đã được thiết lập từ những bước chân trên con đường ngày đó.

Cao Phong chậm rãi nắm chặt tay thành nắm đấm, hai mắt đẫm nước mắt.

Mặc dù Lâm Vạn Quân chỉ là thuận miệng mới nói chuyện này ra, nhưng Cao Phong cũng có thể tưởng tượng được sự gian nan lúc đó

“Chú Lâm Quân! Nếu nói như vậy, cháu là đứa trẻ được ông nội mang từ Tây Vực về đúng không?”

Cao Phong thở dài một tiếng, nắm tay cắn răng hỏi.

Lâm Vạn Quân im lặng suy nghĩ trong mấy giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Cao Phong bỗng nhiên nhớ tới, trước đây Lâm Vạn Quân từng nói, nếu như ông Trần bảo Cao Phong đi Tây Vực, thì anh tuyệt đối không được đi.

Anh không biết tại sao Lâm Vạn Quân kiêng kị Tây Vực đến vậy.

Nhưng anh nghĩ, nhất định phải có một lý do nào đó.

“Nhà họ Cao bên này, cũng không biết thân phận thực sự của cháu sao?”

“Vì sao Cao Anh Hạo vẫn luôn cho rằng cháu là con cháu của nhà họ Cao? Nếu như anh ta biết cháu không mang dòng máu nhà họ Cao, thì chắc đã sớm làm phản rồi?”

Cao Phong thở ra một tiếng, hỏi lần nữa.

“Về chuyện này, cậu phải đi tìm bà chủ một chút.”

“Những gì mà tôi biết thì đều đã nói hết cho cậu rồi.” Lâm Vạn Quân ngẩng đầu nhìn Cao Phong nói.

Cao Phong cùng Lâm Vạn Quân nhìn nhau trong vài giây, sau đó hỏi: “Được rồi! Vậy thì chú hãy nói cho cháu biết, vì sao năm đó chú và ông nội lại xuất ngũ từ Tây Vực trở về?”

“Còn có, vì sao cháu không thể tới Tây Vực?”

Bình luận

Truyện đang đọc