RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4589

Cao Vũ hóa ra cũng là một võ sĩ!

“Bây giờ, ông đã biết tôi là ai chưa?”

Cao Vũ hơi nghiêng người về phía trước, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên.

Tất cả những người bị Cao Vũ đánh gục phía sau đều im lặng.

Cho dù có một số người còn có sức chiến đấu, lúc này bọn họ cũng không muốn ra tay thêm lần nữa.

Sức chiến đấu của người đàn ông mặt sẹo đáng sợ như thế nào, bọn họ đã tận mắt chứng kiến, ai cũng từng bị ông ta đánh.

Tuy nhiên, mạnh như ông ta nhưng lại thua trong tay Cao Vũ.

Thì chứng minh một điều, thực lực của Cao Vũ mạnh đến mức như thế nào?

Trong trường hợp này, ai dám khiêu chiến với Cao Vũ, người đó nhất định đầu óc có vấn đề!

Vì vậy hơn ba mươi thanh niên trai tráng, đều thành thật không dám nói lời nào.

“Anh, Anh…”

Trong lòng người đàn ông lúc này thật sự cảm thấy sợ hãi.

Khi thực lực của hai bên không chênh lệch bao nhiêu thì dù có thua ông ta cũng không phục.

Nhưng nếu thực lực của đối phương vượt qua ông ta rất nhiều, ông ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, phục tùng và sợ hãi.

Tuy nhiên, ông ta muốn trả lời vấn đề của Cao vũ nhưng lại không biết trả lời như thế nào.

Ông ta làm sao có thể biết Cao Vũ là ai!

“Bịch!”

Cao Vũ tiến lên, mạnh mẽ đá vào ngực người đàn ông.

Một sức mạnh kinh khủng ập đến, người đàn ông mặt sẹo vừa ngồi trên mặt đất liền bị sức mạnh này đẩy ra xa hai ba mét.

Cơn đau nhói ở xương sườn ngực, như thể chúng bị gãy.

“Hô!”

Khung cảnh im lặng, ngoại trừ người đàn ông với khuôn mặt đầy sẹo thì toàn là tiếng thở hổn hển.

Không cần biết là người ở phòng giam này hay người ở phòng giam đối diện, tất cả đều im lặng không dám hé răng nửa lời.

Ở những trại giam khác, chỉ nghe thấy tiếng động mà không thấy hình ảnh, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.

“Nói cho tôi biết, tôi là ai?”

Cao Vũ chậm rãi tiến lên một bước, nhìn về phía người đàn ông hỏi.

“Tôi, tôi không biết…”

Người đàn ông đã hoàn toàn nhận thức được, trên mặt ông ta mang vẻ mặt hoảng sợ trả lời.

Cao Vũ không nói hai lời, quay người lại đá một cái.

“Hự”

Người đàn ông bị đá, lăn nhiều lần trên mặt đất.

“Tôi là ai?”

Cao Vũ hỏi lại.

“Đại ca, tôi thật sự không biết…”

“Bịch!”

“Tôi là ai?”

“Đại ca, tôi thật sự không có…”

“Bịch!”

“Tôi là ai?”

Một cuộc trò chuyện đơn giản chỉ xảy ra với hai người họ.

Khi Cao Vũ hỏi một lần, trong giây tiếp theo anh sẽ đột ngột đá.

Trước giờ người đàn ông trung niên là đại ca nhưng dưới chân Cao Vũ hoàn toàn bị coi như bóng đá, ông ta bị đá lăn lộn trên mặt đất.

“Lần cuối cùng, tôi là ai?”

Cao Vũ lạnh lùng hỏi, hai tay chắp sau lưng.

“Anh là đại ca!”

“Anh chính là quy tắc! Anh là đại ca!”

Bình luận

Truyện đang đọc