RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2591

“Không phải là cậu vẫn luôn muốn quay trở về Thành phố Đà Nẵng sao, ngày mai, tôi sẽ đưa cậu quay trở về.”

“Cho nên, tôi đặc biệt tới đây để nói cho cậu biết một tiếng.” Khóe miệng của Cao Phong lộ ra vẻ chơi đùa.

Nghe thấy điều này, đầu tiên, Cao Bằng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui mừng, nhưng mà sau đó, trên khuôn mặt của anh ta lại lộ ra vẻ chần chờ, nhìn về phía Cao Phong, hỏi: “Mày đưa tao trở về?”

“Đúng vậy!” Cao Phong dửng dưng gật đầu: “Tôi dẫn theo năm mươi nghìn người đưa cậu quay trở về, như thế nào?”

“Lần tiễn chân người phô trương và rầm rộ đến như vậy, không biết cậu Bằng có hài lòng không?” Nói tới chỗ này, khóe miệng của Cao Phong lại mang theo một nụ cười nhạt.

“Mày, mày muốn làm gì!” Cao Bằng trợn to hai mắt, đôi môi có chút run rẩy.

Cao Phong ở phía trước mặt này khiến cho anh ta cảm thấy rất là xa lạ.

Vốn dĩ ở trong lòng của anh ta, anh chỉ một tên Cao Kình Thiên vô dụng, nhưng mà Cao Phong của ngày hôm nay lại cho anh ta một loại cảm giác, giống như anh đã biến thành một người khác vậy.

Trở nên lạnh như băng, tàn khốc, tạo cho người khác một loại cảm giác tàn bạo và vô tình.

Đúng như lúc như những lời mà Khúc Đại Minh đã nói về Cao Phong với những người xung quanh của anh ta, sự đánh giá của anh ta đối với Cao Phong chính là, đối với bạn bè và anh em, anh là một người trọng tình trọng nghĩa.

Nhưng mà ở trong mắt của kẻ địch, anh, chính là sự tồn tại giống như ma quỷ!

“Tôi muốn làm cái gì? Đương nhiên là, đòi nợ!”

Cao Phong khẽ búng ngón tay để hất văng tàn tro của thuốc lá, sau đó chậm rãi đứng lên.

“Đòi nợ gì…” Cao Bằng bị những hành động này của Cao Phong làm cho hết hồn khiếp vía.

“Vào thời điểm khi mà cậu cùng với Cao Anh Hạo giết ông nội tôi.”

“Vào thời điểm khi mà cậu nghĩ đủ mọi cách, muốn chiếm đoạt vợ con của tôi, cậu cũng chưa từng nghĩ tới rằng là có một ngày, rồi sẽ đến lượt bản thân mình phải trả nợ hay sao?”

Cao Phong càng nói, màu sắc của sự tàn nhẫn càng thêm đậm đà ở nơi khóe miệng.

Mối thù giết cha, mối hận đoạt vợ, hai mối thù lớn này đều là thứ mà vĩnh viễn cũng không thể hóa giải được.

Mà Cao Anh Hạo giết chết ông cụ nhà họ Cao, hơn nữa còn đã từng muốn chiếm đoạt Kim Tuyết Mai, hai chuyện này, đủ để cho anh ta phải chết trăm lần nghìn lần.

“Làm anh em họ một thời, cho nên đặc biệt tới để thông báo cho cậu một tiếng.”

“Hãy hưởng thụ một khoảng thời gian cuối cùng này của cậu cho thật tốt.”

Cao Phong nói xong thì lập tức nhấc chân rời đi.

Cao Bằng ở sau lưng lớn giọng gào thét lên, khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.

Nhưng, Cao Phong cũng không hề quay đầu lại, giống như là lòng dạ của anh được làm bằng sắt đá vậy, xoay người rời khỏi nơi này.

Buổi tối, Cao Phong trở lại Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

“Cạch!”

Một tiếng va chạm giòn dã vang lên, Cao Phong dùng thái độ cực kỳ thành kính mà để chiếc bát tròn vàng kia vào bên trong phòng ngủ.

“Đây, đây là cái gì vậy?”

Kim Tuyết Mai trợn to hai mắt, một tay đỡ lấy cái bụng của chính mình, ngón tay trên bàn tay còn lại thì vươn thẳng ra phía trước, búng nhẹ một cái lên trên thành chiếc bát, vang lên một tiếng “Coong”.

Âm thanh trong trẻo dễ nghe, khiến cho tinh thần của người ta cảm thấy sảng khoái.

“Đừng động! Đây là một đồ vật tốt đã từng được làm phép qua mà anh đã cầu được từ chùa về.”

Cao Phong nghiêm trang dùng cả hai tay để đỡ lấy chiếc bát, sau khi đặt xuống xong thì còn chắp hai tay lại, vái một cái.

Nét mặt rất là thành kính, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm trang.

“Phì…”

Kim Tuyết Mai vui vẻ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng được thấy qua dáng vẻ như thế này của Cao Phong.

“Cao Phong, anh bị tẩy não rồi!”

“Anh biết điều thì mau chóng nói cho em biết, ngày hôm nay anh đã đi làm những gì rồi?”

Kim Tuyết Mai cảm thấy rất không còn lời gì có thể nói được nữa, bật cười một tiếng, sau đó đưa quả đấm nhỏ ra, đấm nhẹ lên trên người Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc