Chương 1724
Tại sao bây giờ lại có một cô gái ngồi ở đó?
“Xin hỏi, vị nào là anh Cao Vũ vậy?” Đoàn trường của đoàn tàu nhìn quanh một vòng và hỏi.
Đôi mắt của người nào đó trở nên sắc bén khi nghe thấy cái tên mà đoàn trưởng của đoàn tàu nói ra, người đó không khỏi hơi cúi đầu, thoạt nhìn khiêm nhường hơn Lê Tiểu Quyền rất nhiều.
“Ông tìm Cao Vũ à? Chính là anh ta!” Lâm Hướng San đưa tay chỉ vào Cao Phong.
Lê Tiểu Quyền và những người ở bên trong toa tàu đều sửng sốt, đây là tình huống gì vậy?
Cao Phong cũng khẽ nhíu mày, nhìn về phía đoàn trưởng của đoàn tàu.
Hai mắt của đoàn trưởng của đoàn tàu nhìn Cao Phong, trong lòng của ông ta rốt cục cũng xác định được thân phận của Cao Phong.
“Cậu Cao, trước đó tôi vẫn luôn bận rộn, cho nên chưa kịp đến chào hỏi cậu, xin cậu thứ lỗi.”
Lời nói của đoàn trưởng của đoàn tàu khiến cho toàn bộ người ở bên trong toa tàu đều nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc, trong lòng của bọn họ cũng bị chấn động mạnh.
Thái độ của đoàn trưởng đoàn tàu đối với Cao Phong, quả thực khiêm nhường hơn khi nói chuyện với Lê Tiểu Quyền!
“Đoàn trưởng, ông có lầm hay không? Tên vô dụng này à?”
“Ông có biết anh ta là một tên tâm thần hay không? Vừa rồi anh ta còn nói muốn ăn bò bít-tết ở trên xe lửa, ông nói xem anh ta không bị tâm thần thì là cái gì?” Lê Tiểu Quyền đưa tay chỉ vào Cao Phong và nói.
“Ha ha ha, đúng đúng đúng, muốn ăn bò bít-tết trên xe lửa.”
“Tại sao anh không đòi ăn bữa tiệc lớn trong hoàng gia của thời Mãn Thanh luôn đi, anh cho rằng đoàn tàu này là nhà của anh à! Hay là anh coi đây là khách sạn năm sao?”
“Đây là một con dế nhũi, có thể có chút tiền nên cái đuôi nhỏ mới hướng lên trời.”
Một ít hành khách xung quanh cũng cười ha ha và bàn luận, tán thành cách nói của Lê Tiểu Quyền.
“Bò bít-tết à?” Đoàn trưởng của đoàn tàu nhịn không được mà sửng sốt.
“Đúng vậy, bò bít-tết, ông nói xem có phải rất buồn cười không?” Lê Tiểu Quyền không khỏi châm chọc.
“Không được cười.” Đoàn trưởng của đoàn tàu nghiêm trang nói.
“Cái gì?” Lê Tiểu Quyền và hành khách bên trong toa tàu nghe vậy thì sửng sốt.
Đoàn trường của đoàn tàu dừng một chút, sau đó ông ta thành thật nói: “Nếu người khác nói muốn ăn bò bít-tết trên xe lửa thì đúng là một câu nói đùa.”
“Nhưng nếu cậu Cao muốn ăn bò bít-tết thì đó là một chuyện đương nhiên và không có bất cứ vấn đề gì.”
Một câu nói của đoàn trưởng đoàn tàu khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn một lần nữa.
Bất luận là Lê Tiểu Quyền hay là Lâm Hướng San, bao gồm cả những hành khách bên trong toa tàu, bọn họ đều trợn to hai mắt cùng với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Tên Cao Vũ này, thực sự có thể ăn bò bít-tết trên xe lửa??
“Khụ khụ…” Cao Phong cũng thật không ngờ tới loại tình huống này, anh nhịn không được mà tằng hắng một cái để che giấu đi sự xấu hổ của bản thân.
“Thật sự có bò bít-tết à? Bao nhiêu tiền, tôi mua!!” Sau đó Lê Tiểu Quyền đã kịp thời phản ứng, lúc này anh ta nói với đoàn trưởng của đoàn tàu.
“Không được đâu cậu Lê, đây là chế độ riêng của cậu Cao, không bán.” Đoàn trưởng của đoàn tàu nhàn nhạt trả lời.
Lê Tiểu Quyền bị bác bỏ mặt mũi một cách thẳng thừng và không thương tiếc, lúc này biểu hiện của anh ta có chút mặt đỏ tới mang tai.
Trên mặt của những người khác cũng đang tràn đầy vẻ không hiểu điều gì, không bán?
Hay là được đặt làm riêng?
Là một trò đùa thôi có phải hay không?
Bắt đầu từ lúc nào mà trên xe lửa cũng có được loại phục vụ như thế này rồi vậy?
“Hừ! Tưởng rằng là tôi sẽ cảm thấy hiếm lạ hay sao? Thịt bò bít tết phải được làm vào ngay tại thời điểm ăn thì mới ngon được!” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Chỉ có những con dế nhũi nhỏ bé chưa từng được ăn qua những bữa ăn món Tây, mới có thể đặt làm thịt bò bít tết trước khi lên tàu, sau đó đóng gói lại rồi đem bỏ lên trên xe lửa.”
Những người khác có mặt ở trong toa xe lại đua nhau gật đầu thêm một lần nữa, đúng thật là thịt bò bít tết thì phải ăn khi còn nóng.
Bởi vì theo lẽ thông thường, thịt bò bít tết sẽ không được nấu chín hoàn toàn, mà thường sẽ được nấu chín mấy phần, sống mấy phần, một khi để nguội rồi, vậy thì phần giữa của miếng thịt bò kia sẽ khiến cho người ta cảm thấy không khác gì với việc đang ăn thịt sống.
Trưởng tàu thấy khung cảnh này thì cũng không hề có ý định sẽ giải thích gì thêm cho những người xung quanh, chỉ khách sáo nhìn về hướng Cao Phong, sau đó nói: “Cậu Vũ, Tổng giám đốc Tuấn Hạo đã mời đầu bếp chính của Khách sạn năm sao lên trên chuyến xe lửa này, để cho vị đầu bếp đó tự mình làm một bữa trưa ngay tại nơi này cho cậu, bây giờ mời cậu dời bước đi vào bên trong toa ăn để dùng bữa.”