RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3845

Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, nhanh chóng giẫm lên chân ga rời đi.

“Mẹ nó! Bọn họ đúng là ăn cháo đá bát.”

Long Tuấn Hạo mở miệng than thở một câu.

Trên chiến trường Cảnh Đông.

Đám Cao Phong và Long Tuấn Hạo rời đi xong, Mạnh Tuấn Phi chỉ huy mọi người tiếp tục dọn dẹp chiến trường.

Nhưng mà người nào cũng nhìn ra được, hiện giờ Mạnh Tuấn Phi có chút không vui.

Dù sao ông ta mới là lão đại của trại đóng quân.

Mà Cao Phong ngang nhiên phản bác ý nghĩ của ông ta, dựa theo ý mình giải quyết chuyện này.

Đây chẳng phải là đang vả mặt Mạnh Tuấn Phi?

“Anh Phi, em càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.”

Sĩ quan phụ tá kia ném vũ khí lên xe, sau đó nghiến răng nói.

“Cậu không thoải mái chuyện gì?”

Mạnh Tuấn Phi liếc mắt nhìn sĩ quan phụ tá một cái, lạnh nhạt hỏi.

“Rõ ràng là chúng ta đã làm xong việc, anh ta lại cứ muốn nhảy ra chặn ngang một chân?”

“Đây gọi là gì? Đây gọi là vượt quyền!”

“Nếu như đã lưu lạc tới nơi này, trên tay người nào không dính máu tươi?”

“Nhưng anh ta vẫn luôn muốn làm người tốt, đây không phải là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao?”

Sĩ quan phụ tá không có ý định dừng tại đây, trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

Mà sau khi anh ta nói xong, rất nhiều người ở xung quanh cũng gật đầu phụ họa.

“Đúng vậy! Còn giả làm người tốt sao?”

“Tình nguyện thả đi cũng không cho các anh em chúng ta hưởng thụ một lát, đây là có bệnh sao?”

“Em thấy anh ta cố ý làm như vậy, tới khiêu khích quyền uy của anh Phi?”

“Em cũng cảm thấy như vậy, anh Phi đã quyết định xong rồi, vậy mà anh ta còn nhảy ra phản đối.”

Mọi người xung quanh mồm năm miệng mười bàn tán, nói vài ba câu đã biến thành Cao Phong là tiểu nhân có ý đồ mưu quyền soán vị.

Lúc mọi người nói chuyện, vậy mà Mạnh Tuấn Phi không mở miệng ngăn cản.

Bởi vì có một số lời nói, không thể nói từ miệng ông ta ra, nhưng có thể nói từ miệng những thuộc hạ.

Mà hiện giờ, đám sĩ quan phụ tá xem như nói hết những lời Mạnh Tuấn Phi muốn nói ra.

Cho nên, đương nhiên là Mạnh Tuấn Phi sẽ không mở miệng ngăn cản.

Tính cách của ông ta có vẻ ngay thẳng, cho nên chuyện Cao Phong làm, quả thực khiến trong lòng ông ta rất không thoải mái.

“Được rồi, đừng nói nữa, tính cách của cậu Phong là như vậy.”

“Cậu ta khác với chúng ta, chúng ta đều là một đám liều mạng, cậu ta chỉ là…”

Mạnh Tuấn Phi ho khan một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Tuy lúc Diệp Thiên Long tìm ông ta giúp đỡ, cũng không làm sáng tỏ thân phận của Cao Phong.

Nhưng ông ta mơ hồ cảm nhận được, thân phận của Cao Phong rất không tầm thường, nói không chừng có liên quan tới quân đội Việt Nam.

Cũng chính vì như vậy, cho nên Mạnh Tuấn Phi mới coi trọng Cao Phong như thế, còn một lòng cứu anh.

Mọi chuyện mà Cao Phong làm, có khả năng đều vì chấp hành nhiệm vụ!

Nói trắng ra là, đám Mạnh Tuấn Phi chỉ là một đám cường đạo, cùng lắm là anh hùng lùm cỏ.

Nhưng Cao Phong thì khác, người ta là công dân Việt Nam có tiếng cũng có miếng, được kỳ vọng cao đi tới chấp hành nhiệm vụ.

Hai bên không thể so sánh.

“Anh Phi, em thấy anh quá nể mặt anh ta rồi.”

“Anh nói xem, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”

Sĩ quan phụ tá có chút khó chịu, vẫn mở miệng hỏi một câu.

“Đúng vậy anh Phi, hiện giờ chúng ta đã là lão đại ở Cảnh Đông, bước kế tiếp anh có tính toán gì?”

Sĩ quan phụ tá kia cũng đã đi tới, mở miệng hỏi Mạnh Tuấn Phi.

“Cậu Phong sẽ có sắp xếp, các cậu nghe theo là được.”

Mạnh Tuấn Phi xua tay, trái lại chuyện này ông ta không có bất cứ do dự gì.

Bình luận

Truyện đang đọc