Chương 1178
Nếu anh ta muốn đối phó với người nào, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho dù là Tập đoàn Hà Đô, cũng không dám trắng trợn đổi chọi với Cao Bằng.
Dù sao, Cao Bằng cũng có bối cảnh rất sâu.
“Không cần nói nữa, tôi phải về nhà.”
Kim Vũ Kiên thở dài một tiếng, sau đó vẫn cương quyết nói.
Có một số việc, căn bản không có cách nào trốn tránh, bắt buộc phải có người đi làm.
Cô gái kia thấy Kim Vũ Kiên đã cương quyết như vậy, cô ta cũng không nói thêm lời nào nữa.
Sau đó cô ta sắp xếp người đưa Kim Vũ Kiên rời khỏi chỗ này.
Lúc này ở biệt thự trung tâm khu dân cư Phương Đông.
Cao Bằng đang ngồi trên ghế sô pha, chân anh ta gác lên chiếc bàn đá cẩm thạch trước mặt, trong tay đang cầm một điếu xì gà giá trị xa xỉ.
Còn hai vợ chồng Kim Ngọc Hải thì đang lo sợ nơm nớp đứng ở bên cạnh.
Hôm nay ở trong căn biệt thự này, có không dưới năm mươi gã vệ sĩ mặc đồ đen, Cổ Minh Tuân cũng ở trong số đó.
“Sao hả? Hôm qua tôi uống quá nhiều, cho nên không đến chỗ này.”
“Tính ra thì tôi đã cho ông bà thêm một ngày nữa rồi, sao hôm nay tôi vẫn chưa thấy được người?”
Hai mắt Cao Bằng lạnh như băng, anh ta nhìn thẳng vào Kiều Thu Vân nói.
“Cậu chủ Bằng bớt giận, bọn họ sẽ về ngay lập tức, ngay lập tức sẽ về thôi.”
Kiều Thu Vân vội vàng nói.
“Hừ! Tôi nói cho các người biết, các người bớt dùng thủ đoạn lại đi, kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn.”
Cao Băng hút một hơi xì gà, trợn mắt nhìn hai người họ một cách lạnh lùng.
“Lân trước xí nghiệp Triệu Minh lừa gạt cậu chủ Bằng nên đã bị diệt trừ tận gốc khỏi Sài Gòn rồi.”
Cố Minh Tuân cười hả hê, nói thêm một câu.
Nghe vậy, trong lòng Kiều Thu Vân vô cùng hoảng sợ.
Dù sao ở cái đất Sài Gòn này, xí nghiệp Triệu Minh này cũng được coi là một doanh nghiệp có tiếng, cũng là thành viên của thương hội Bảo Phong.
Nhưng lại bị Cao Bằng nói tiêu diệt thì lập tức tiêu diệt, vậy nên không ai dám cả gan hoài nghi sức mạnh và lá gan của Cao Bằng.
“Cậu chủ Bắng, làm sao mà tôi dám lừa gạt cậu chứ, chỉ là hai cô gái kia…”
Kiêu Thu Vân rụt rè e sợ liếc nhìn Cao Bằng một cái, muốn mở miệng ra nói chuyện.
“Im miệng cho tôi!”
Đột nhiên Cao Bãng vỗ bàn một cái, giơ tay ra chỉ thẳng vào lỗ mũi Kiều Thu Vân mà mắng: “Tôi nói cho bà biết một điều rằng sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn!”
“Hôm nay, một là tôi đưa Kim Tuyết Mai đi, hai là các người cút ra khỏi cái biệt thự này, các người hãy lựa chọn chính xác vào!”
Trong nháy mắt, Kiều Thu Vân trợn to hai mắt, nếu như bà ấy phải lưu lạc ở đâu đường xó chợ thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứt “Cậu chủ Băng đừng vội mà, để tôi gọi điện thoại cho các cô ấy một lúc đã.”
Kiêu Thu Vân vừa nói vừa run rẩy câm lấy điện thoại.
“Không cần gọi nữa, tôi đã quay lại rôi.”
Đột nhiên ở bên ngoài cửa truyên đến một trận ôn ào, kèm theo là một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên.
Năm mươi vệ sĩ áo đen ở trong sân lập tức ngăn Kim Tuyết Ngọc lại.
Cao Băng quay đầu lại nhìn, lập tức mắt anh ta lập tức sáng lên, anh ta vội vàng xua tay một cái.
Đương nhiên là anh ta cũng biết Kim Tuyết Ngọc.
Lúc này, mấy chục vệ sĩ mới tránh người ra, mở ra một lối đi vào.
Kim Tuyết Ngọc nhìn thẳng, không để ý đến mấy chục vệ Sĩ đứng xung quanh, cô ta kéo theo một cái rương vào.
Soạt soạt.
Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe do cô ta kéo cái rương trên đất vang lên, còn có cả bước chân của cô ta nữa.
Phí trước là vực sâu, sau lưng là địa ngục.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc biết rõ răng phía trước là núi đao biển nữa nhưng cô ta vẫn muốn làm một tấm bia đỡ đạn cho Kim Tuyết Mai và Cao Phong. . đam mỹ hài
“Tuyết Ngọc, con…”