Chương 4417
Cao Phong khẽ nhíu mày, nhưng không vội vã phản bác.
“Vì sao cậu ta giết người?”
Nhưng mà sư thầy Thanh Tâm không nhìn Cao Phong, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại.
“Thưa sư thầy Thanh Tâm, bởi vì có người vọt vào nhà tôi không ngừng hung ác dọa dẫm. Còn đá đổ bàn ăn của chúng tôi, đạp vỡ bát cơm chúng tôi, còn không quên buông lời hù dọa…”
“Sau đó lại muốn cưỡng ép đưa tôi đi, nói là muốn tôi hầu hạ bọn họ…”
Trần Anh Thảo nói tới đây thì hơi ngập ngừng, ánh mắt to tròn nhìn sư thầy Thanh Tâm.
“Vậy bọn họ không được tính là giết người.”
Câu nói của sư thầy Thanh Tâm khiến cho mọi người khó hiểu.
Cao Phong cảm thấy sửng sốt, trong lòng anh không khỏi trầm ngâm.
Sư thầy Thanh Tâm này với sư thầy Thanh Tâm bảo thủ hình như có gì đó khác biệt…
Sư thầy Thanh Viễn trong chùa Vô Danh ở Thành phố Hà Nội vô cùng cổ hủ.
Bởi vì Cao Phong giết chóc quyết đoán nên thậm chí còn không muốn gặp mặt anh.
Hơn nữa ông ta luôn cố chấp cho rằng mọi vật đều có linh hồn.
Cho dù thế nào, giết chóc chính là tội ác.
Lúc đầu Cao Phong đang lo lắng sư thầy Thanh Tâm này sẽ giống với sư thầy Thanh Viễn thì anh chỉ còn cách tay không trở về.
Nhưng lúc này đây, một câu nói của sư thầy Thanh Tâm đã thực sự làm lòng Cao Phong có hơi kinh ngạc.
Vị sư thầy này có gì đó không bình thường!
Không chỉ có Cao Phong sững sờ, rất nhiều người chung quanh đều trợn mắt không nói nổi một câu.
Đây không giống với ấn tượng của bọn họ với sư thầy Thanh Tâm.
Những lần trước sư thầy Thanh Tâm đến đây đều luôn dạy dỗ mọi người không được giết chóc, còn nói gì mà vạn vật đều có linh hồn.
Tại sao lúc này lại nói những lời như vậy?
“Sư thầy Thanh Tâm, lúc trước không phải thầy đã nói…”
“Trời cao có đức hiếu sinh, phật pháp phổ độ chúng sinh, không thể giết bất kỳ con vật nào sao?” Đương nhiên người phụ nữ trung niên kia đương nhiên sẽ không cam lòng, bà ta cắn răng nói, bây giờ bà ta nghĩ rất nhiều cách chỉ để sư thầy đuổi Cao Phong và Trần Anh Thảo đi.
“Nói là nói, làm là làm.”
“Đức Phật có lòng thiện, có thể lựa chọn cắt thịt nuôi chim.”
“Nhưng không thể hiện rằng tất cả mọi người đều phải vĩ đại như vậy.”
“Đôi khi, dùng giết chóc ngăn cản giết chóc, dùng chiến mới có thể ngăn cản chiến!”
Lời mà sư thầy Thanh Tâm vừa nói làm cho tất cả mọi người cứng họng không trả lời được.
Lấy giết chóc ngăn cản giết chóc, lấy chiến ngăn chiến!
Dùng một sinh mạng để đổi lại nhiều sinh mạng hơn.
Trong tình huống mà Trần Anh Thảo kể, nếu Cao Phong không phản kháng thì e là anh và Trần Anh Thảo sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Kết quả cuối cùng sẽ là Trần Anh Thảo chịu nhục và Cao Phong cũng bị nhục nhã, thậm chí còn sẽ bị đám người Thái Nhĩ thẳng tay giết chết.
Trong mắt sư thầy Thanh Tâm thì loại hành vi này là ngu ngốc!
Là ngu muội hướng Phật.
“Tin phật cũng không phải ép các người đi chịu chết.”
“Ngu ngốc nhịn nhục là hành động quá mức ngớ ngẩn.”
Một câu cuối cùng của sư thầy Thanh Tâm xem như là dấu chấm cho chuyện này.
Những người khác tất cả đều không dám lại có bất kỳ ý kiến gì.
“Tôi… Hiểu rồi!”
“Cháu không sai Cao Phong à!”
Trần Anh Thảo thở dài một tiếng, sau đó nhìn Cao Phong nói đầy nghiêm túc.
Cao Phong đưa tay sờ chóp mũi, ngẩng đầu nhìn sư thầy Thanh Tâm đang ngồi phía xa.
Sư thầy Thanh Tâm có vẻ rất hiểu tính Cao Phong.
Ít nhất ông ấy không cổ hủ và ngoan cố giống sư thầy Thanh Viễn, chuyện này làm cho lòng Cao Phong thấy rất thoải mái.