Chương 3377
Cao Kim Thành ngơ người, vội vàng hét lên một tiếng.
Đột nhiên, Kim Tuyết Mai trợn tròn hai mắt, cô không dám tin vào cảnh tượng diễn ra trước mặt.
Tại sao Long Tuấn Hạo lại làm vậy?
Chẳng lẽ, anh ta có chủ ý gì khác?
Trong giây tiếp theo, thậm chí Kim Tuyết Mai cũng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, liền kéo Cao Phong về phía sau còn cô đứng chặn trước mặt anh.
“Đồ ngốc, không sao đâu.” Cao Phong hơi nheo mắt cười nói.
“Hả?” Kim Tuyết Mai càng thêm bối rối, luôn cảm thấy dường như Cao Phong và Long Tuấn Hạo đang giấu giếm cô điều gì đó?
“Cậu chủ Long, anh… Làm gì vậy?”
Người binh sĩ bị súng chĩa vào đầu từ từ giơ hai tay lên, vẻ mặt anh ta cũng hoàn toàn chấn động.
Những người lính còn lại muốn chĩa súng về phía Long Tuấn Hạo, nhưng lúc này Cao Phong không nói gì, bọn họ cũng không dám làm liều.
“Làm gì à? Đưa hết trang bị, vũ khí trên người anh giao ra cho tôi!”
“Cậu chủ Long tôi hỏi mượn thì anh không cho, vậy nên tôi đành phải cướp thôi! Nhanh lên, giao ra đây!”
Lúc này, Long Tuấn Hạo trở nên vô cùng hung dữ, đột nhiên như biến thành một tên cướp, dùng giọng điệu hung hãn nói chuyện với binh sĩ kia.
Cả đám đông sững sờ.
Mẹ nó, không mượn được nên trực tiếp cướp?
Cái tên này quá đáng quá rồi!
Tất cả binh sĩ còn lại cùng nhau nhìn Cao Phong.
Tuy nhiên, vào lúc này, có vẻ như Cao Phong không nhìn thấy tình hình ở đây, anh đang quay lưng về phía này, có vẻ như đang nói gì đó với Kim Tuyết Mai.
Lúc này, chỉ là người thông minh thì đều có thể dễ dàng nhận ra.
Trong chuyện này, chắc chắn có sự nhúng tay của Cao Phong.
“Được rồi, tôi đưa.”
Người binh sĩ thu ánh mắt đang nhìn Cao Phong lại, sau đó miễn cưỡng bắt đầu giao nộp vũ khí ra.
“Mau lên!”
Long Tuấn Hạo có vẻ vô cùng phấn khích, anh ta di chuyển cái họng súng xuống một chút.
Người binh sĩ cắn răng, hành động cực kỳ không tình nguyện, lấy vũ khí trên người xuống.
“Ôi mẹ ơi, bom phát sáng? Đồ tốt…”
Long Tuấn Hạo vươn tay nhận lấy, trực tiếp bỏ vào trong túi.
“Ôi má ơi, còn có cả lựu đạn hơi cay? Đỉnh, đỉnh! Cầm lấy!”
“Cái này tôi biết này, lựu đạn phát nổ cầm tay đúng không, hai quả? Đều đưa hết cho tôi đi!”
“Đây là cái gì? Quên đi, cứ lấy trước đã, đồ do quân đội sản xuất ra thì chắc chắn phải là hàng hiệu, lấy trước rồi nói.”
Long Tuấn Hạo vừa lẩm bẩm vừa lục soát thiết bị vũ trang trên người binh sĩ.
Hai quả lựu đạn phát nổ cầm tay, một quả bom phát sáng, hai quả lựu đạn hơi cay và cả vài viên đạn súng tiểu liên…
Tóm lại, một màn cướp bóc này của Long Tuấn Hạo xem như đã ăn đủ.
“Còn gì nữa không?” Long Tuấn Hạo mang vẻ mặt đầy mong đợi hỏi.
“Cậu chủ Hạo, thật sự không còn nữa.”
Người binh sĩ này, giống như một cô vợ nhỏ đang giận dữ, dang hai tay ra tỏ vẻ uất ức.
Long Tuấn Hạo không tin, đánh giá nhìn người binh sĩ từ trên xuống dưới một lượt.
“Anh còn có áo chống đạn và cả mũ giáp… Mà thôi, bỏ đi, cái này tôi cũng có, không cần của anh nữa.”
Long Tuấn Hạo mỉm cười, cầm một đống trang bị, chuẩn bị rời đi.
Mẹ nó, hời rồi, hời quá rồi!
Anh ta luôn si mê bởi những thứ đồ của quân đội, với tất cả trang bị vũ khí như vậy thì còn ai dám nói anh ta không phải là quân nhân nữa?
“Mẹ chung ta cũng vươn lên từ một nông nô mà hát vang, hây hây…”
Long Tuấn Hạo càng lúc càng vui vẻ, cười đắc ý.
“Anh Phong, những, những thứ này, những thứ này đều đã được đánh số, như vậy không thích hợp…”
Người binh sĩ đứng đầu bất đắc dĩ hét lớn lên một câu.