RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3823

Tiếng mắng mang theo vũ nhục, khiến Đức Khánh càng thêm bực bội.

“Được! Được lắm!”

“Tới đây, bây giờ tôi đứng ở chỗ này, nhìn xem cậu có thể làm gì tôi!”

Đức Khánh vươn tay vỗ xe lăn, quát lớn với Liễu Tông Trạch.

“Nếu ông không nói ông đứng ở đó, tôi còn tưởng ông ngồi xe lăn cơ.”

Liễu Tông Trạch để tay ở sau lưng, giọng điệu bình tĩnh nói.

Những lời này vang lên, hai bên lập tức rơi vào yên tĩnh, mà gương mặt Đức Khánh thì kìm nén lúc đỏ lúc trắng.

Đều nói đánh người không vả mặt, mắng chửi người không nói khuyết điểm.

Nhưng Liễu Tông Trạch đây là đang vả mặt, còn nói khuyết điểm nữa!

“Phụt! Tôi thấy ông ta đang ngồi xe lăn mà, vừa rồi tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm cơ.”

“Bản lĩnh độc miệng này của anh Trạch, chắc chắn là học từ anh Phong.”

“Nói xem anh Trạch dẫn chúng ta tới đây làm gì? Cãi nhau với ông ta sao?”

“Quan tâm nhiều như vậy làm gì, dù sao anh Trạch chắc chắn có sắp xếp, chúng ta phục tùng mệnh lệnh là được.”

Trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo ở phía sau, đều đang nhỏ giọng bàn tán gì đó.

“Liễu Tông Trạch, tôi cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với cậu.”

“Cậu cảm thấy cậu có thể tiến vào giết tôi được sao?”

“Nếu cậu không được, sớm cút ra xa một chút!”

Đức Khánh nghiến răng, vươn tay chỉ Liễu Tông Trạch mắng.

Nhưng mà Liễu Tông Trạch không có hành động gì.

Anh ta chẳng những không đáp lời, trái lại còn bình chân như vại ngồi trên nắp động cơ ô tô, vươn tay châm một điếu thuốc cho mình.

Đức Khánh thấy Liễu Tông Trạch hút thuốc như vậy, trong lòng càng thêm bực tức.

Lúc này Liễu Tông Trạch không tấn công, cũng không nói gì, giống như đang đợi gì đấy.

Nói tóm lại, không có ý ra tay.

Nhưng trong lòng Đức Khánh, không thể bình tĩnh nổi!

Cạnh giường có người ngoài ngủ say, trong tình huống như vậy người nào có thể ngủ được?

Cho nên Đức Khánh nghiến răng, trong lòng vô cùng bực tức.

Nhưng ông ta muốn đuổi Liễu Tông Trạch đi, chắc chắn là chuyện không có khả năng.

Trăm nghìn người của khối tập đoàn Phong Hạo, đương nhiên sẽ không nghe lời Đức Khánh nói.

“Rốt cuộc là các người có đánh hay không?”

“Nếu có thì tiến vào! Không có thì dẫn người cút đi!”

Đức Khánh vươn tay vỗ tay vịn, hét lớn với Liễu Tông Trạch.

Mà bây giờ, Liễu Tông Trạch đừng nói là đáp lời, thậm chí ngay cả đầu đều không nâng lên một cái.

Giống như là không có hứng thú liếc mắt nhìn Đức Khánh nhiều một cái.

“Liễu Tông Trạch, cậu phải nghĩ cho rõ ràng, hiện giờ Cao Phong đang ở trong tay tôi đấy.”

Bỗng nhiên đôi mắt Đức Khánh lóe sáng, cười ha ha nói với Liễu Tông Trạch.

Cuối cùng thì trên mặt Liễu Tông Trạch cũng xuất hiện chút biến hóa.

Nhưng biến hóa này phát ra từ tận trong lòng, hay là anh ta cố ý làm như vậy thì chỉ mình anh ta biết.

“Tôi nói cho cậu biết, Cao Phong đã bị tôi tóm được rồi.”

“Nếu cậu không muốn cậu ta chịu đau khổ, thì thành thật làm theo lời tôi nói.”

Đức Khánh thấy biểu cảm của Liễu Tông Trạch xảy ra thay đổi, lại nói một câu.

Ánh mắt Liễu Tông Trạch bình tĩnh nhìn thẳng Đức Khánh, trong lòng tràn ngập trêu tức.

Nếu không phải anh ta đã liên lạc với Cao Phong, chỉ sợ sẽ thật sự mắc mưu của Đức Khánh.

Nhưng bây giờ ấy à, bây giờ Liễu Tông Trạch đã liên lạc được với Cao Phong, cũng biết rất nhiều chuyện.

Cho nên Đức Khánh muốn dùng phương pháp này áp chế Liễu Tông Trạch, đó quả thực là chuyện viễn tưởng.

“Nghĩ rõ chưa?”

“Có nghĩ tới lão đại của các cậu hay không?”

“Nghĩ tới thì nhanh cút đi! Nếu không tôi không ngại giết con tin ngay tại chỗ.”

“Dù sao ông đây giết quá nhiều người rồi, thêm cậu ta nữa cũng không sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc